Lương Húc biết mình không còn nhiều thời gian.
Bóng đêm lùi dần lại phía sau lưng hắn, còn ba bốn tiếng nữa mới đến bình minh nhưng hắn tựa như động vật sống về đêm, mọi giác quan trên cơ thể hắn đều nhạy bén cảm nhận được bóng đêm đã biến mất.
Từ nơi xa xôi dường như hắn nghe thấy tiếng của Phòng Linh Xu, khàn giọng gọi to tên của hắn.
Mặt trời đã sắp ló dạng, và khoảnh khắc mặt trời mọc sẽ là thời điểm hắn đón nhận sự phán quyết.
Hắn lặng lẽ trốn chạy trong những con ngõ hẻm, muốn giấu mình đi.
Thật ra hắn từng nghĩ muốn giết Đổng Lệ Quân, giống như hắn từng nghĩ đến việc muốn gi3t chết La Hiểu Ninh.
Thân thế của La Hiểu Ninh không thể tha thứ được, nhưng Lư Thế Cương hợp mưu với người khác hại cậu ta thì Lương Húc lại muốn cứu cậu ta.
Giống như câu trả lời mà Phòng Linh Xu dành cho hắn lúc ấy: "Bất kể cậu đã làm gì, phạm phải lỗi gì thì vẫn có đường để quay lại."
Với Lương Húc mà nói thì La Hiểu Ninh chẳng hề làm gì, cậu ta cũng không có bất cứ lỗi sai gì, chỉ sai khi cậu ta là con trai của hung thủ. Nếu như La Hiểu Ninh nhất định phải chết thì cũng chỉ được chết trong tay Lương Húc hắn —— Người khác, không xứng cũng không được phép.
"Con à, dùng giết chóc để ngăn giết chóc không phải là cách giải quyết vấn đề."
Lúc đó hắn đang chơi game ở nhà, Lương Phong đứng đằng sau hắn tỏ vẻ không đồng ý, nhìn một lúc thì nói như vậy.
Lương Húc ngạc nhiên quay đầu lại rồi cười to: "Chơi trò chơi thôi mà."
"Đây là trò gì thế?"
"L0L ạ. Mọi người cùng chơi, bạn cùng phòng bảo con dẫn cậu ấy đi đánh đôi." Theo bản năng Lương Húc có một sự kính trọng đối với bố mình, dù cho mọi người đang tập trung đẩy trụ nhưng Lương Phong nói chuyện với hắn thì hắn lập tức bỏ tay ra khỏi bàn phím rồi quay đầu trả lời một cách nghiêm chỉnh.
"L0L là gì?"
"Là Liên minh huyền thoại, một game MOBA. So xem mình và đối phương ai giết được nhiều hơn, rồi xem ai phá được căn cứ của đối phương trước."
Lương Đại Húc dừng hẳn thao tác, kiên nhẫn trả lời bố hắn cặn kẽ —— Có thể tưởng tượng được chủ lực ADC rời tay khỏi bàn phím thì toàn đội bị quét sạch. Bạn cùng phòng không nói gì nhưng mấy người bên cạnh thì điên tiết chửi loạn lên.
Màn hình hiển thị một mảng đen trắng, có một vài hiệu ứng màn sương máu đặc biệt, dòng thông báo hiển thị một người nào đó bên phe địch đang "Triple Kill".
Lương Phong cau mày lại.
"Trò chơi của đám trẻ các con đều quá dung tục, giết người như chớp, tuyên dương bạo lực, không được không được." Ông ấy nheo mắt nhìn màn hình: "Ối, con đừng lo nói chuyện mãi nữa, con xem người ta đang nói con kìa —— Khốn, kiếp, chó, treo, máy —— Chó treo máy là cái gì?"
"Là con ạ!" Lương Húc vừa nhanh chóng chuyển động vừa phàn nàn bố hắn: "Ấy bố đừng chen ngang, bố ngồi xem đi, ngồi xem đi."
—— Dùng giết chóc để ngăn giết chóc không phải là cách giải quyết vấn đề, cuộc đời không phải là Liên minh huyền thoại, giết chóc sẽ không nhận được sự ca ngợi và khen thưởng, đẩy ngã trụ này rồi thì cũng không có trụ thứ hai.
Giống như Master Yi đã nói, "Lưỡi của thanh kiếm sắc bén nhất cũng chẳng thể nào sánh nổi với sự lặng yên của một trái tim bình thản."
Bảo kiếm khó tìm, tựa như tâm khó tĩnh.
Thấp thoáng đâu đó như thể Lương Phong đang đi cạnh hắn, ngủ bên hắn trên núi Hồng Khánh, rồi lại cùng hắn trốn chạy trong những con hẻm nhỏ.
"Tiểu Húc à, bố không bị người ta hại chết, sao con không chịu tin chú Phòng của con?"
Ông ấy hỏi hắn trong giấc mơ.
Đúng thế, bảo hắn phải tin thế nào đây? Phòng Chính Quân để hắn chờ biết bao nhiêu năm! Mang đi cả mạng của Lương Phong rồi!
Lư Thiên Kiêu, hắn từng gặp. Tang lễ của Lương Phong đơn giản đến đáng buồn, Lư Thế Cương đương nhiên không dám đến nhưng con trai ông ta lại đến với gương mặt đầm đìa nước mắt, đứng bên ngoài ra sức đập cửa ——
"Cho em gặp huấn luyện viên Lương một lát đi! Anh ơi! Anh cho em gặp thầy Lương một lát đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!