Chương 48: Đổng Lệ Quân

Bóng đêm tĩnh lặng, những ngôi sao tràn ngập bầu trời đêm đầu thu, đây là một đêm mùng một không trăng.

Đèn đường đã hỏng mất một cái vì vậy xung quanh vô cùng tối tăm, những cây liễu và cây hòe mặc dù đã hứng chịu gió thu nhưng cành lá vẫn hoàn toàn chưa héo tàn —— Nếu ngay đến một cơn gió thu ấy cũng không chịu được vậy thì không xứng được gọi là loài cây của phương bắc.

Trong bóng tối không thể thấy rõ được lá vàng lá xanh, bóng cây rậm rạp không có gió cũng tự đung đưa thoạt trông cứ có cảm giác ma quái lạnh lẽo.

Đổng Lệ Quân đang trên đường về nhà một mình, các nhân viên làm việc lâu năm trong bệnh viện ngày thường đi làm hay tan tầm đều đi dép không gót, bà thì đi một đôi giày xốp thông thường —— Hàng nhái, chỉ sáu mươi tệ —— Không phù hợp với độ tuổi gần năm mươi của bà nhưng được cái nhẹ và thuận tiện, không xỏ gót thì sẽ giống như dép lê cực kì tiện lợi.

Loại giày này chỉ có một điểm không tốt đó là nếu nhấc gót lên thì khi đi lại sẽ không phát ra tiếng động như thể bóng ma; còn nếu không nhấc lên thì âm thanh loạt soạt, loạt soạt ấy ——

Tựa như có ma theo sau.

Trong lòng Đổng Lệ Quân rất khó chịu, con đường này lại vắng vẻ nên bà càng cảm thấy không thoải mái.

Bà xuất thân từ một thành phố nhỏ, từng là y tá trưởng của một bệnh viện tuyến hai nhưng hiệu quả của đơn vị không tốt. Có người giới thiệu bà đến Bệnh viện Tần Đô, bà biết rõ nó thuộc hệ thống Phủ Điền nhưng vì tiền mà bà quyết tâm từ chức rồi tới đây.

Tần Đô trả cho bà mức lương một năm một trăm năm mươi nghìn, trước khi đến thì cảm thấy rất nhiều nhưng sau đó thì mới nhận ra tâm lý mất cân bằng. Các trưởng khoa, phó khoa một năm được năm trăm nghìn, sáu trăm nghìn; hai chuyên gia đến từ Nam Kinh thì một năm được trả một triệu.

Bà thì tính là gì, ngay cả chân trưởng khoa Điều dưỡng cũng không chen vào nổi. Trưởng khoa Điều dưỡng là một người được chiêu mộ từ Nhà đỏ Thượng Hải, lắm miệng cứ hở ra là châm chọc bà:

"Y tá Đổng à! Chị lặn lội đến Trường An xa xôi chỉ để nhận một trăm năm mươi nghìn hả? Chị đúng là chẳng biết thương lượng giá cả!"

(*)Nhà đỏ Thượng Hải là chỉ Bệnh viện Sản phụ trực thuộc Đại học Phúc Đán, Thượng Hải. Do kiến trúc tòa nhà được sơn đỏ nên còn được gọi là Nhà đỏ Thượng Hải.

Thật ra người ta nói rất đúng, người khác trước khi tới thì đầu tiên là phải khảo sát, sau đó thảo luận về giá trị của bản thân với phía bệnh viện, thỏa thuận xong xuôi thì mới tiến hành chuyển công tác.

Nào có ai hành động thiếu suy nghĩ như y tá trưởng Đổng nghỉ việc cắt đứt đường lui, vậy thì bên phía bệnh viện nói bao nhiêu cũng chỉ biết bấy nhiêu.

Trong các cuộc họp thường kỳ Trưởng khoa lại lôi chuyện này ra sỉ nhục bà:

"Chắc là đầu óc chị không được tốt lắm, không thể làm nhiều việc cùng một lúc. Chẳng trách nghỉ việc rồi mới đến làm!"

Sau đó cười phá lên.

Cô ta nói bằng tiếng địa phương Thượng Hải nửa vời, kiểu nửa vời làm cho người khác cái hiểu cái không giống như chừa lại chút tình cảm và thể diện cho Đổng Lệ Quân, nhưng ý cay nghiệt trong đó thì tất cả mọi người nghe đều hiểu.

Vô cùng bẽ mặt.

Đổng Lệ Quân cảm thấy không cam tâm, mọi người đều được đào tạo từ trường lớp chính quy ra có ai cao hơn ai? Nhưng tỉnh lẻ lại thấp hơn một bậc so với Thượng Hải, như thể làm việc hai mươi năm ở Thượng Hải thì cao quý hơn rất nhiều những người tới từ các tỉnh nghèo như bà, bản lý lịch đó cũng bỗng dưng được dát thêm một lớp vàng và cứ thế nhận số tiền gấp đôi của bà!

Người đồng hương đi cùng quả thật chẳng có chút chí khí nào, chẳng những không giúp cãi lại mà còn khuyên Đổng Lệ Quân:

"Có gì mà phải tức, mức lương này đã cao hơn rất nhiều so với lúc chúng ta ở quê rồi."

"Cái lý lịch Thượng Hải của cô ta làm bằng vàng à?!"

Đổng Lệ Quân không dám gây sự với trưởng khoa nhưng lại dám nổi cáu với đồng hương:

"Dựa vào đâu mà ức hiếp người khác hả?!"

"Nó có giá hơn chúng ta."

Người đồng hương mắng ngược lại bà:

"Người ta là thành phố trực thuộc trung ương, một ngày lượng người đến có biết bao nhiêu, phải tiếp bao nhiêu bệnh nhân còn chúng ta thì một ngày được mấy bệnh nhân? Người làm ăn cũng chẳng ngu, chúng ta vốn không có kinh nghiệm bằng người ta."

"Nhưng tiền cũng không thể ít hơn nhiều như thế chứ?!"

"Làm việc xứng đáng với bản thân là được, cô so đo với người ta làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!