Chương 47: Mất đi thiên đường

—— Chúng ta được ăn trái của các cây trong vườn, nhưng về trái của cây mọc giữa vườn, Thiên Chúa có phán:

"Không được ăn, cũng không được đụng vào, kẻo sẽ chết."

—— Ngươi sẽ chẳng chết đâu, nhưng Thiên Chúa biết rằng ngày mà các ngươi ăn, mắt của các ngươi sẽ mở ra.

—— Các ngươi sẽ như Thiên Chúa, biết điều thiện và điều ác.

La Hiểu Ninh chưa từng đọc Kinh Thánh nên không biết ý nghĩa của trái cấm đối với Adam và Eva. Nhưng nếu có thể lựa chọn, thời gian có thể quay lại thì cậu thà rằng mình cứ ngốc mãi.

Lùi thời gian về hai, ba năm trước Lương Húc sẽ tay cầm tay sửa lại chữ viết sai cho cậu  —— Cậu luôn quên mất cách viết của chúng, cũng không biết bính âm nên chẳng còn cách nào khác là hoảng loạn dùng tạm chữ khác đắp vào.

Lương Húc búng lên trán cậu:

"Cái này hôm qua vừa mới nói xong mà em đã sai rồi."

Hắn gần gũi với cậu một cách khác thường, tựa như cậu là một con thú cưng mà hắn tự tay nuôi dưỡng. Nhưng La Hiểu Ninh không cảm thấy ngượng ngùng, cậu cảm thấy đây là lẽ thường, là chuyện đương nhiên, là một việc vốn dĩ phải vậy.

Lương Húc dịu dàng phê bình cậu nên đương nhiên cậu cảm thấy xấu hổ, vì vậy bọn họ bèn chuyển sang làm đề toán. Rồi như ma xui quỷ khiến, ngày đó cậu như thể đột nhiên được khai sáng làm đúng hết tất cả các câu.

Trong đó thậm chí còn bao gồm một phương trình tuyến tính.

Lương Húc mừng rỡ ôm cậu xoay tròn một vòng:

"Sao em lại thông minh vậy?! Trời ạ!"

Lương Húc cười, cậu cũng cất tiếng cười to theo, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng có ký ức về việc được người khác bế giơ lên cao như vậy, khi ấy vừa cảm thấy k1ch thích lại vừa cảm thấy vui sướng vô cùng.

Ngọn núi xa xa trong gió xuân, tiếng chim rừng ồn ào, tấm rèm cửa bằng lụa trắng mờ và cả con gấu vải lớn Lương Húc tặng cậu — Mọi khung cảnh quen thuộc nhanh chóng thay đổi trong mắt cậu, biến thành một luồng ánh sáng lộng lẫy lại mơ hồ.

Cậu bám lên cổ Lương Húc:

"Anh ơi, anh khỏe ghê."

Lương Húc nở một nụ cười tươi rói với cậu:

"Đồ ngốc, có phải cảm thấy cái gì anh cũng giỏi không?"

La Hiểu Ninh ngẩn ngơ nhìn hàng răng trắng đều như tuyết của hắn, gật mạnh đầu.

"Đó là nhờ em mang lại." Lương Húc buông cậu ra rồi xoa đầu cậu: Và cả bố anh.

Cậu có cảm giác bắt đầu từ ngày ấy bản thân đã trưởng thành. Dường như ký ức của mỗi người đều có một khởi đầu mơ hồ, nhưng tuổi thơ ấu nhất định có một xuất phát điểm rõ ràng và sâu sắc, là điểm xuất phát từ vô tri đến khi vỡ lòng.

Cậu nghiêm túc hất mặt lên: Anh, em không ngốc.

—— Lời này chưa đủ chính xác, cậu còn muốn nhấn mạnh sự thay đổi của mình hơn nữa vì vậy sửa lại: Em không ngốc.

Đương nhiên Lương Húc đồng ý với cậu vô điều kiện, Lương Húc cười một cách dịu dàng rồi véo nhẹ mũi cậu:

"Thông minh thì vẫn là đồ ngốc của chúng ta."

Hắn dang tay, sải bước, mọi động tác đều vô cùng phóng khoáng. La Hiểu Ninh xem thế giới động vật trong điện thoại của Lương Húc, nhìn thấy những chú ngựa hoang phi nước đại trên thảo nguyên và những con đại bàng bay lượn giữa bầu trời thì trong vô thức lại nghĩ đến anh của cậu, trông thấy những bông hoa mùa hè nở rộ ngoài cửa sổ cũng bất chợt nhớ tới anh mình.

Bước chân sải rộng đạp trên mặt đất, đôi cánh vươn dài trước gió hay trạng thái bừng bừng sức sống ấy tuy mỗi vẻ mỗi khác nhưng La Hiểu Ninh lại cảm thấy chúng rất giống nhau.

Chúng đều là sự đẹp đẽ không bị trói buộc.

Đúng vậy, cậu giống như một đứa trẻ to xác, tuy rằng trong lòng hiểu rõ nhưng cứ luôn làm ra những hành động khiến người khác bật cười. Cậu không nói ra miệng nhưng lại có thể phân biệt được ai thật sự cười nhạo, ai cười vì yêu mến —— Lương Húc thích cậu như thế này vậy thì cậu cứ như thế này đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!