Chương 39: (Vô Đề)

Lần thứ hai đến Hoa viên Thúy Vi nơi này đã khôi phục lại sinh hoạt bình thường, dường như hàng xóm xung quanh rất e ngại về vụ giết người —— Chuyện thường tình của con người thôi, ai lại muốn xảy ra vụ án giết người trước cửa nhà mình? Trong vòng năm đến mười năm nữa chắc chắn giá nhà sang tay sẽ giảm.

Nhà của Lư Thế Cương vẫn giữ nguyên hiện trạng ban đầu, thi thể đã mang đi, vì sức khỏe của cư dân trong tòa nhà nên mặt đất cũng đã được thu dọn sạch sẽ. Dù sao chất lỏng còn sót lại trên đất của xác chết chính là nguồn lây nhiễm tiềm ẩn.

Khi mở cửa nhà ra vẫn có một mùi hôi thối thoang thoảng xộc vào mũi.

Đây là một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách cực kỳ đơn giản —— Cũng có trang trí nhưng không được cao cấp; thiết bị điện đều đã năm, sáu năm tuổi; máy điều hòa là cũ nhất, cửa gió đã bị ố vàng.

Ghế sô pha và rèm cửa cũng chỉ có chất lượng mềm của hàng dệt cũ, chúng đã bị cọ rửa bạc màu nhưng vẫn giữ vững cương vị, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy các thớ vải thưa thớt sau khi bị giặt quá nhiều.

"Nào, cậu ấm." Phòng Linh Xu dựa bên cạnh cửa sổ: "Đánh giá chút đi, căn phòng này thế nào?"

Kevin chẳng lạ gì hiện trường vụ án giết người nhưng đối với chỗ ở của người bình thường thì không khách sáo lắm, anh quan sát nhà của Lư mấy cái rồi xoi mói một cách kín đáo: "Với vai trò là nhà ở của dân phổ thông thì không có thiếu sót gì, nhưng so với thu nhập của Lư thì thật sự hơi không biết thưởng thức."

Nói xong anh chỉ tay về phía chiếc rèm mộc mạc: "Một tên keo kiệt chính hiệu."

"Anh thì biết cái gì. "Cây nhỏ, tường mới, tranh không cổ, người này ắt thuộc Phủ Nội Vụ", người Trung Quốc chú ý không khoe khoang của cải được chứ?" Phòng Linh Xu hơi hất cằm chỉ về phía bức tranh thủy mặc vẽ thôn quê trên tường: "Anh đừng nhìn đống đồ dùng cũ kỹ của ông ta, nhìn bức tranh trên tường kìa, đều là tranh cũ được bồi không biết chừng lại đáng giá đấy!"

(*)"Cây nhỏ, tường mới, tranh không cổ, người này ắt thuộc Phủ Nội Vụ" là câu tục ngữ dùng để châm biếm những người có quyền lực hoặc nhà giàu mới nổi. Thời xưa Phủ Nội Vụ phụ trách các công việc trong cung nên quyền lực rất lớn, có thể tham lam vơ vét, nhà ở cũng luôn đổi mới. Vì vậy tường viện nhà họ luôn mới (vì mới xây), cây luôn thấp bé (vì mới trồng), tranh treo trên tường không cổ (vì mới vẽ).

Nói rồi cậu nháy mắt với Kevin: "Nhưng nói đi nói lại thì chú Trâu à, chú đẹp trai như thế, căn nhà nào được làm nền cho chú cũng là được vẻ vang."

"Nào có, nào có." Kevin khiêm tốn: "Sweetheart của tôi đứng ở nơi này mới giống như là chú cừu non đáng yêu trong các bài ca đồng quê."

Hai người đều bật cười, bộ dạng này không thể để cho người khác nhìn thấy được. Thẳng thắn mà nói Lư Thế Cương là người bị hại lẽ ra nên nâng cao tinh thần chính nghĩa vì ông ta, nhưng ông ta bao che hung thủ còn lấy tính mạng của La Hiểu Ninh ra để xin tha nên trong lòng hai người Trâu Phòng có phần khinh thường ông ta.

Nhưng bỗng nhiên Trâu Khải Văn khẽ khựng lại —— Vì sao anh lại cảm thấy căn phòng này mang lại cảm giác như một bài ca chăn cừu?

"Công ty vật liệu xây dựng của Lư Thế Cương lúc hoạt động tốt thì một năm thu nhập tầm ba đến năm triệu. Nếu anh quản lý một khoản thu nhập như thế thì căn phòng này nên trang trí thế nào?"

"Ấy, bé cưng à, em hỏi nhầm tôi rồi. Tôi chỉ là người hưởng thụ của tầng lớp giàu có chứ không phải kiến trúc sư." Kevin bình tĩnh: "Lư không chỉ gánh vác chi phí chữa bệnh của La mà còn có thể có rất nhiều khoản chi không thể cho ai biết. Ông ta tiết kiệm cũng là chuyện đương nhiên."

"Theo như đánh giá về tuổi của đống đồ gia dụng thì việc ông ta tiết kiệm không phải mới một hai ngày, mà là vẫn luôn tiết kiệm. Mấy năm gần đây càng thắt chặt hơn cho nên việc đổi mới đồ điện đã từ năm, sáu năm trước. Nói cách khác, ít nhất hai ba năm nay Lư Thế Cương đã chi tiêu rất dè sẻn." Phòng Linh Xu gãi tóc mái: "Có lẽ ông ta định di dân —— Lương Húc đã từng đề cập tới, ông ta từng tiết lộ với Lương Phong là có ý muốn cho con trai xuất ngoại.

Anh nói liệu có phải bắt đầu từ lúc đó thì hung thủ đã đe dọa Lư Thế Cương không?"

Cậu ở bên này nói một thôi một hồi nhưng Kevin lại không để ý đến cậu.

Phòng Linh Xu chỉ tưởng rằng anh không nghe thấy nên dài giọng làm nũng: "Chú Trâu à —— Chú có nghe thấy không?"

Kevin bước chậm rãi men theo bức tường, không biết đang làm gì.

Phòng Linh Xu cuốn cuốn tóc mái, gọi í ới: "Ông xã —— Anh yêu —— Em đang nói với anh đấy."

Kevin vẫn không đáp lại cậu.

Phòng Linh Xu nổi cáu gọi to: "Trâu Đại Cẩu! Làm cái gì đấy?!"

Lúc này Kevin mới giật mình tỉnh lại, anh gọi khẽ: "Bé cưng, em lại đây xem bức tranh này đi."

"Sao thế?"

"Bức tranh này… Có phải là… sheep?" Kevin nói với vẻ trầm ngâm: "Lamb… and sheep."

(*)Sheep: con cừu/ Lamb: cừu non...

Vẽ cừu thì vẽ cừu, tự nhiên phọt tiếng nước ngoài làm quái gì? Phòng Linh Xu bước nhanh tới bên cạnh Trâu Khải Văn, sau khi quan sát một lúc thì đột nhiên hiểu được ý của đối phương.

"Vừa rồi tôi đã cảm thấy căn phòng này rất kỳ lạ." Trâu Khải Văn nhìn xung quanh: "Dường như nó chứa đầy vật trang trí của một loài động vật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!