"Con yên tâm nghỉ ngơi đi, trước mắt đừng có đòi xuất viện." Phòng Chính Quân đứng dậy đi về chẳng đợi Phòng Linh Xu tiễn ông:
"Chuyện phá án còn có mọi người, con có ý kiến gì thì cứ gọi điện nói với bố."
Cha con ruột nên không cần những nghi thức xã giao, Phòng Linh Xu chỉ dặn bố cậu:
"Bà nội của La Hiểu Ninh nhất định phải thẩm vấn kỹ càng. Lần đầu phải giữ lại đúng 24 tiếng đồng hồ, sau đó có thể từ từ rút ngắn thời gian."
Phòng Chính Quân không rõ ý định của cậu: Thế là sao?
"Bố không cần hỏi đâu ạ, cứ triệu tập là được."
Cậu nhìn mãi cho đến khi Phòng Chính Quân đi khỏi, vừa quay đầu lại thì đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Trâu Dung Trạch. Ánh mắt ấy vô cùng chăm chú, trong cơn gió thoảng có một cảm giác dịu dàng không thể nói thành lời.
Phòng Linh Xu hơi ngượng ngùng: … Nhìn em làm gì?
Kevin sờ lên chóp mũi:
"Tôi nói ra có lẽ em sẽ thấy tôi buồn nôn."
Phòng Linh Xu mỉm cười bịt tai lại:
"Thế thì em không nghe nữa."
Ầy, naughty. Kevin ngăn lại rồi nắm lấy tay cậu:
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em xử lý vụ án tại hiện trường. Trước đây đều là tôi dạy em, đó là học tập, bây giờ xem ra em còn xuất sắc hơn so với kỳ vọng của tôi."
Tự dưng sến súa, Phòng Linh Xu bị anh nói tới mức đỏ bừng cả mặt:
"Không nghe! Không nghe!"
Mr. Trâu càng giữ chặt cậu:
"Sao tôi lại có cảm giác như vừa rồi đã yêu thêm lần nữa, chỉ mong cha em mau rời đi để tôi thổ lộ với em lần thứ hai."
"Kinh tởm! Buồn nôn! Bi3n thái!"
"Ồ, nơi này là bệnh viện, em đừng ám chỉ tôi như vậy, tôi sẽ không cởi qu@n áo đâu."
Hai người cười phá lên.
Kevin nắm tay cậu:
"Thật đấy, Linh Xu, em rất phù hợp với công việc này. Trước đây khi chúng ta còn ở Mỹ thật ra tôi vẫn luôn lo rằng em quá cảm tính, lại quá lương thiện, dường như em chỉ hợp để viết tiểu thuyết trinh thám chứ không hợp làm cảnh sát thật sự."
Anh đưa ngón tay của Phòng Linh Xu đặt lên môi:
"Bây giờ nhìn lại thì em được sinh ra để làm cảnh sát hình sự —— Chỉ là sự thử thách mà Thượng Đế dành cho em quá lớn. Vụ án Kim Xuyên là một đề bài rất khó."
Phòng Linh Xu rút tay lại, ngẩn người không lên tiếng.
"Đang nghĩ đến vụ án?"
"Anh tưởng em cả ngày chỉ muốn phá án thôi à?" Phòng Linh Xu cười nói:
"Thật ra em đang nghĩ chuyện khác."
Xung quanh yên ắng, hiện tại đang là thời gian làm việc buổi sáng, người đến khoa nội trú thăm bệnh cũng không nhiều. Phòng Linh Xu khoác lên cánh tay của Kevin:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!