Chương 31: Thấu hiểu

Từ ba giờ chiều cho đến hiện tại hai giờ sáng tất cả nhân viên cảnh sát đều trải qua trong lo lắng và sợ hãi, ai cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc Phòng Linh Xu hy sinh, ngoài miệng Phòng Chính Quân không nói nhưng mọi người đi lục soát đều nhìn xuống mặt đất —— Đây là đang tìm kiếm thi thể.

Họ cũng đi đến cả các khe suối và khe núi vì khả năng quăng thi thể là rất cao. Chó nghiệp vụ cũng được huy động, nhân viên cảnh sát cố gắng kéo chó lên núi nhưng mưa quá lớn nên chó nghiệp vụ cũng chỉ xoay vòng quanh tại chỗ, có mấy con còn bám lấy Mr.

Trâu.

Trâu Khải Văn cười khổ:

"Nước hoa mà tôi và cậu ấy dùng cùng một loại."

Giờ phút này điện thoại đổ chuông thì trong lòng mọi người đều lo nhiều hơn là mừng, Phòng Chính Quân lập tức gọi nghe lén nhưng Trâu Khải Văn nắm chặt điện thoại:

"Vô dụng thôi, số của tôi đã được mã hóa, cảnh sát Trung Quốc không thể nghe lén được."

Phòng Chính Quân giờ mới nhớ ra anh là FBI, bất chợt thấy đau trứng.

Chuông điện thoại vẫn đang reo.

"Nhưng mọi người có thể nghe lén vị trí của Linh Xu." Trâu Khải Văn nói nhanh:

"Về phía tôi, tôi sẽ mở loa ngoài, toàn bộ nhân viên trên xe giữ yên lặng, tất cả cửa sổ xe đóng lại."

Anh nhìn về phía Phòng Chính Quân với ánh mắt sắc bén:

"Bất kể tôi nói gì, bất kể mọi người nghe thấy gì cũng tuyệt đối không được phát ra bất kỳ âm thanh nào!"

Chuông điện thoại ngừng.

Phòng Chính Quân nổi gân xanh, Kevin ngăn ông lại:

"Cậu ta có thể gọi cuộc thứ nhất thì sẽ gọi cuộc thứ hai, gọi cho tôi cũng là vì đối phương tin tôi đang ở Mỹ, một khi bại lộ thì Linh Xu sẽ rất nguy hiểm. Ai có bài hát tiếng Anh nào thì lên phía trước bật loa!"

Tất cả cùng hiểu ý. Lúc này mưa quá to Trâu Khải Văn bảo mọi người cởi qu@n áo ra để miễn cưỡng cách âm, rồi cho phát một bài hát được yêu thích của Taylor Swift, âm lượng mở vừa phải để che giấu tiếng mưa rơi —— Nghe vào sẽ giống như anh đang ở trong một cửa hàng hoặc quán cà phê nào đó ở Mỹ.

Quả nhiên, điện thoại đổ chuông lần thứ hai.

Trâu Khải Văn không dám lên tiếng, tất cả mọi người đều sợ âm thanh phát ra là của Lương Húc. Mọi người quỳ trên mặt đất tạo thành một vòng tròn, phương pháp nghe lén dân dã.

"Làm gì mà không nghe điện thoại thế ~"

Giọng nói ngả ngớn của Phòng Linh Xu uốn éo phát ra.

Tất cả mọi người cùng đỏ mặt —— Từ trước đến nay chưa từng nghe con trai Đội trưởng Phòng nói chuyện với người khác bằng giọng điệu nhẹ nhàng, yểu điệu như thế.

Nhưng đỏ mặt là phụ, Phòng Linh Xu hiện tại đang sống sờ sờ mà gọi điện thoại, không còn chuyện gì có thể khiến người ta mừng hơn chuyện này. Tất cả mọi người lặng lẽ thở phào một hơi.

Phòng Chính Quân cố gắng che miệng lại để tránh cho mình bật khóc thành tiếng.

Trâu Khải Văn ra hiệu bằng mắt cho Phòng Chính Quân rồi gật đầu với ông, vì để đảm bảo sự tin tưởng của đối phương nên đầu tiên anh dùng tiếng mẹ đẻ cười nói:

"Tôi đang ở bên ngoài, sao vậy?"

Nếu như Phòng Linh Xu khống chế được Lương Húc thì hiện tại nhất định sẽ báo tin vui, còn nếu cậu không báo tin vui vậy thì là đã thuyết phục được Lương Húc và gọi cuộc điện thoại này dưới sự giám sát của Lương Húc.

Để xem cậu nói như thế nào.

Phòng Linh Xu nũng nịu một lúc rồi nói một câu:

"Hôm qua em không nên cáu kỉnh với anh, sau đó em không có đi chơi với người con trai khác, rút lại lời chia tay được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!