Mưa rơi chẳng hề có dấu hiệu ngừng lại. Đã là hai giờ sáng các nhân viên cảnh sát đi tìm kiếm đều vừa lạnh vừa đói, Phòng Chính Quân chỉ thị tất cả mọi người rút về chân núi.
Hiện tại bọn họ đang phải đối mặt với hoàn cảnh vô cùng khó xử, vốn tưởng là đường núi khó đi và vết bánh xe nổi bật thì chắc hẳn Lương Húc đi nửa đường sẽ vứt xe lại, nhưng người tính không bằng trời tính nào ngờ mưa đổ càng ngày càng lớn.
Lúc này Lương Húc có xe còn nhân viên tìm kiếm lại đi bộ, nếu hai bên thật sự chạm trán rồi Lương Húc làm liều xông tới thì cũng chỉ có thể đón nhận sự hy sinh.
Ở những đoạn đất bằng trên núi Hồng Khánh vẫn còn thôn xóm và dân cư, không thể xác định liệu tên tội phạm có đột ngột xuống núi bắt người dân làm con tin hay không. Quá nhiều nhân tố không ổn định nhưng cứ tự tiện tiến vào thì chỉ có thể trở về tay trắng.
Trâu Khải Văn cũng theo cảnh sát lên xuống núi, áo mưa gần như không chắn được mưa, tất cả mọi người đều ướt nhẹp bùn đất.
Mọi người vòng đi vòng lại vài ba chuyến thành quả duy nhất là thông báo cho người dân vùng núi gần đó đề cao cảnh giác, một khi xảy ra tình huống gì thì nhất định phải báo tin cho lực lượng cảnh sát —— Toàn bộ xe việt dã do cảnh sát vũ trang điều động đều được sử dụng cho mục đích này.
Không còn cách nào khác, Phòng Linh Xu hi sinh dĩ nhiên là chuyện lớn nhưng bảo vệ người dân vô tội càng quan trọng hơn.
Phòng Chính Quân đón Kevin trở về rồi xấu hổ nói nhỏ:
"Cậu nói đúng, thật sự không lục soát được gì."
Kevin nói với giọng điệu bình thản:
"Chắc hẳn mọi người cũng đều nghĩ như vậy, chỉ là cháu có thân phận đặc thù nên dám nói ra thôi."
Anh bước đến gần Phòng Chính Quân:
"Chú Phòng này, chú có lo là Linh Xu đã bị sát hại rồi không?"
Lời này đâm xuyên qua trái tim của Phòng Chính Quân, ông lau nước mưa trên mặt cũng len lén lau đi nước mắt.
"Lương sẽ không làm vậy."
Kevin mở cửa xe ra:
"Lên xe trước đã. Vừa nãy cháu mượn GPS của các chú, cháu nghĩ nếu cháu là Lương thì cháu sẽ chọn trốn đến huyện Lam Điền."
Tôi biết.
Phòng Chính Quân nói:
"Vừa rồi ở trên núi tôi đã liên hệ với cảnh sát Lam Điền, Lý Thành Lập hành động còn sớm hơn tôi, bên phía Lam Điền đã bố trí giám sát nghiêm ngặt."
Dừng một chút rồi ông nói với vẻ khó xử:
"Nhưng tại các tỉnh lộ và quốc lộ thì không thể giới nghiêm không hạn chế."
Cũng may huyện Lam Điền là một huyện nghèo nổi tiếng nên chính quyền huyện cũng không có ý kiến gì. Chỉ là hôm nay giới nghiêm, ngày mai giới nghiêm, nếu như đột nhiên Lương Húc chui vào núi Hồng Khánh không ra thì phải giới nghiêm đến tháng năm nào?
Lý Thành Lập lên gặp chính quyền tỉnh để báo cáo tình hình, bên trên vẫn còn đang họp bàn nghiên cứu.
Mọi người ngồi bất động đối diện nhau, muốn lục soát núi nhưng đã mệt bở hơi tai, phải quay về mà ai cũng không cam tâm từ bỏ. Nhóm cảnh sát ở trên xe ngâm mì gói trong nước lạnh ăn miếng lót dạ chống đói trước.
"Cậu cũng ăn chút đi."
Phòng Chính Quân đưa mì lạnh cho Trâu Khải Văn trước:
"Không phải đồ ăn của Mỹ, ăn tạm đi."
Trâu Khải Văn nào còn lòng dạ để ăn uống nên cũng chỉ đành cười khổ nhận lấy, ngay lúc anh định mở nắp ra thì trong xe vang lên tiếng điện thoại.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh chàng người Mỹ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!