Khi hai bố con rời khỏi Cục thì trời đã về khuya.
Phòng Linh Xu vốn tưởng là Phòng Chính Quân sẽ ở lại Cục trực ban nhưng không ngờ bố cậu lại đi theo ra: Bố với con cùng về.
Còn nói:
"Buổi tối đừng ra ngoài chơi."
Phòng Linh Xu cười cười:
"Có vụ án thì chắc chắn con sẽ không đi."
Cậu đã thay quần áo đổi sang một chiếc áo phông bó sát và quần jeans lửng, trên đầu đội một cái mũ nhỏ bảnh chọe, vành mũ kẹp bên trên phần tóc mái, nhìn qua trông như một cậu sinh viên mới bước chân vào xã hội.
Phòng Chính Quân nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu rồi lầm bầm một câu:
"Mùa hè oi bức còn đội mũ, nhìn đã thấy nóng."
Phòng Linh Xu kéo mũ bằng hai tay: Đẹp mà.
Phòng Chính Quân không nói gì nữa.
Hai bố con nối bước nhau đi trên đường phố Trường An trong đêm tối, Phòng Chính Quân dắt xe đạp nên Phòng Linh Xu cũng chẳng dám lái xe.
Đêm ở Trường An rất phồn hoa, nó vẫn phồn hoa từ ngàn năm trước cho đến hôm nay, một vụ án giết người cũng chẳng làm lay động được sự hừng hực của khói lửa nhân gian nơi nó.
Dọc theo đường đi tiếng trò chuyện, nhắn nhủ dịu dàng ẩn giấu dưới những hàng liễu là nét độc đáo của Cố Đô, một không gian yên bình.
Hai người đều đang nghĩ trong lòng sự yên bình này mỏng manh biết bao, chỉ cần một cây kim đâm vào thì sẽ rách toạc.
Đi được một lúc lâu thì Phòng Chính Quân mới mở miệng nói:
"Hôm nay trong buổi họp trù bị con đúng là nghênh ngang hút hết sự chú ý."
Phòng Linh Xu đang chờ ông nói câu này.
Bố, bố giận à?
"Không phải bố giận, bố chỉ cảm thấy con không hiểu chuyện." Phòng Chính Quân dừng bước, quay đầu nhìn con trai ông:
"Con ở Mỹ tự do quen rồi nhưng ở trong nước con phải biết, có những lời không nên là con nói và không nên nói vào lúc này."
Phòng Linh Xu quay đầu lại, nhìn thẳng vào bố cậu.
Phòng Chính Quân cũng không tránh né, hai bố con cứ như hai con gà chọi, từng luồng không khí nóng hừng hực đảo quanh hai người họ.
Vừa rồi ở trong Cục, Phòng Linh Xu đã thẳng thắn không chút câu nệ nói hết một tràng, đến khi kết thúc tất cả mọi người đều có phần choáng váng.
"Tiểu Phòng, chúng ta đều là Đảng viên tin tưởng vào chủ nghĩa Mác." Trần Quốc Hoa day thái dương:
"Những lời cháu nói vừa rồi rất có lý, Lão Phòng nói cũng có lý. Nhưng giờ cháu nói là người chết sống lại, chuyện này có chút không thực tế."
Phòng Linh Xu lễ phép nhìn ông ta:
"Đúng ạ, người chết sẽ không sống lại nhưng báo thù thì có khả năng. Mọi người còn nhớ nửa tháng trước Cục của chúng ta đã xử lý một vụ tranh chấp dân sự chứ?"
Đột nhiên Phòng Chính Quân đứng bật dậy:
"Giờ đến lượt tôi nói, cậu không cần phải nói nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!