—— Đó là một buổi chiều mùa xuân ấm áp và ẩm ướt, phòng bệnh của La Hiểu Ninh nằm ở hướng bắc, ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ phía bắc khiến cho tất cả mọi thứ trong căn phòng đổ những chiếc bóng dài u tối tựa lụa mỏng.
Những chú chim mùa xuân không ngừng bay lên dàn máy nóng điều hòa bên ngoài cửa sổ, chúng tụ tập cùng nhau trò chuyện tán gẫu. Đây là đám chim non năm nay mới ra khỏi tổ, khó khăn lắm cánh mới đủ dài đã đánh bạo bay lên tầng sáu rồi hợp thành bầy không chịu xuống nữa. Đang vào tháng tư nên máy điều hòa còn chưa mở, nơi này trở thành khoảng sân cho chim sẻ và chim chìa vôi trắng dạo chơi —— Cũng có cả chim én, bạc má lớn và vành khuyên Nhật Bản.
Những loài chim này bay ra từ dãy núi Lâm Đồng rồi được thuần hóa trong bệnh viện.
Có mấy chú chim liều lĩnh nhìn thấy cửa sổ mở, trên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ bày rải rác trái cây thì muốn bay vào ăn vụng. Khi Lương Húc bước tới thì lũ chim hoảng sợ kêu loạn rồi loạng choạng xông ra ngoài.
Lương Húc đóng cửa ra vào và cửa sổ lại, một đám chìa vôi trắng ở bên ngoài ngó dáo dác giống như biết trong phòng sắp mở hội nghị bí mật.
Chim sẻ còn to gan hơn, dứt khoát đậu ngay lên bậu cửa sổ chật hẹp.
Lương Húc cảm thấy đóng cửa sổ thì bí bách quá, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi lại mở cửa sổ ra.
Toàn bộ đám chim hoang đều hoảng sợ tản đi rồi lượn vòng trên không trung một cách mất trật tự —— Và khi đáp xuống chúng lặng lẽ trốn ở bên cửa sổ.
Trời đã về chiều, hắn yên lặng dẫn La Hiểu Ninh dạo quanh trong vườn hoa. Thường ngày vào giờ này Lương Húc hẳn nên về nhà nhưng hiện tại hắn đưa La Hiểu Ninh về phòng bệnh rồi đóng cửa lại, hắn đã quyết tâm nói ra hết sự thật.
Dù La Hiểu Ninh có ngu xuẩn đến đâu cũng nhận ra hắn có tâm sự, vì vậy vừa đóng cửa lại đã hỏi ngay: "Anh ơi, sao vậy ạ?"
Lương Húc đặt cậu lên giường, bản thân cũng ngồi xuống sát cạnh cậu.
"Hiểu Ninh à, anh muốn kể chuyện của anh cho em nghe. Những chuyện này sẽ là bí mật của chúng ta, được không?"
La Hiểu Ninh vừa như hiểu vừa như không hiểu gật gật đầu.
"Nhưng em phải hứa với anh không nói chuyện này cho bất cứ ai."
Điều này thì La Hiểu Ninh đồng ý rất dứt khoát, cậu gật mạnh đầu: "Em sẽ giữ kín bí mật, tuyệt đối không nói!"
Những gì họ nói với nhau là về một câu chuyện xưa cũ đáng sợ. Khi Lương Húc nói tới chúng thì theo bản năng cơ thể trở nên cứng ngắc, hắn nắm chặt tay La Hiểu Ninh nói ra tất cả tâm sự trong mười hai năm một cách ngắt quãng và khó khăn.
Lời mở đầu của hắn bắt đầu bằng một kết cục tàn khốc: "Người bố bây giờ của anh chỉ là bố nuôi, bố mẹ ruột của anh đã bị người ta giết mười hai năm trước —— "
Hắn nhìn về phía La Hiểu Ninh: "Anh giống như em, lúc đó cũng ở huyện Kim Xuyên, thôn A Lăng ngay bên cạnh."
Mới đầu La Hiểu Ninh nghe thấy thì sợ hãi nhưng sau đó thì trở nên chết lặng.
Cuối cùng hai người chỉ biết trầm mặc.
—— Quay ngược thời gian về lại mấy ngày trước, đó là thời điểm mùa xuân lại về. Mùa xuân ở Trường An là mùa xuân của thành thị trên đất liền, nó đến nhanh chóng lại dồi dào, mùa xuân ở Quan Trung ngắn ngủi nhưng nồng nàn, ý xuân ấy đến từ biển cả, đến từ Giang Nam. Cảnh sắc Giang Nam cùng với phồn hoa của biển cả khiến mùa xuân nán lại lâu thật lâu, gió xuân trù trừ nơi Lạc Dương, vòng quanh tại Tam Quan, nó ở Đông Nam sẵn sàng tiến quân chỉ chờ một tin tức.
Mùa xuân trên đất Tần mang theo binh đao, nó đến đầy uy phong lẫy lừng.
(*)Tần là tên gọi khác của tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Như thể chỉ trong một đêm gió xuân đẩy mở Đồng Quan, thuỷ triều hoa tựa thiên quân vạn mã lao về phía đồng bằng Quan Trung đạp vỡ lớp áo giáp băng giá còn sót lại từ cuối đông. Xuân đến từ trong đất trời, chỉ trong thoáng chốc băng vỡ, tuyết tan, dòng suối xuân trào ra từ đất và đàn nhạn bay về khắp trời.
Tại Trường An giữa tiết xuân nồng nàn, cuộc sống của mọi người cũng giống như hành quân không ngừng không nghỉ vì muốn quý trọng ngày xuân ngắn ngủi lại rực rỡ này.
Chẳng chút hồi hộp Lương Húc vượt qua kỳ thi nghiên cứu sinh của trường đại học. Cuộc sống trở nên suôn sẻ thật sự như dệt hoa trên gấm, mùa xuân của năm ấy cũng là dệt hoa trên gấm, hoa cỏ mùa xuân ở Tần Đô đâm chồi rực rỡ hơn bao giờ hết.
Nhập học phải đợi đến mùa thu nhưng chuyên ngành của hắn thì phải tới phòng thí nghiệm trước. Vào tháng tư Lương Húc đã hoàn thành tất cả các thủ tục bàn giao, khi quay về Bệnh viện Tần Đô thì gửi quà cảm ơn cho hai vị chuyên gia.
Hắn dẫn La Hiểu Ninh đi tản bộ ở vườn hoa dưới tầng, bản thân mình thì ngồi trên ghế nghỉ còn La Hiểu Ninh thì vừa chơi trong sân cỏ vừa cười khúc khích. Lương Húc nhìn cậu thì có cảm giác như đang dắt chó con đi dạo.
Hiểu Ninh cười lên rất hợp, tuy rằng hơi ngốc nghếch nhưng vô cùng đáng yêu. Lương Húc thích tiếng cười của cậu, trong trẻo như chuông bạc mỏng, ngọt đến mức động lòng người, là sự ngây thơ khiến cho người ta không thể nảy sinh cảm giác xa cách. Dù cho cười lớn tiếng cũng không làm người khác thấy ồn ào bởi vì bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy đứa trẻ này sinh ra hẳn phải nên cười thật nhiều, đó là khúc nhạc nền tuyệt vời nhất của cuộc sống.
Lương Húc duỗi người vươn vai rồi nghĩ thầm vậy là coi như đã chấm dứt một mối bận tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!