Chương 25: (Vô Đề)

Phần lớn lực lượng đã xuất phát nhưng Trâu Khải Văn thì vẫn còn ở trên xe xem bản đồ, thỉnh thoảng lại nhân lúc sắc trời u ám nhìn về phía trong núi.

Phòng Chính Quân cũng dự định lên đường, trông thấy cậu con rể này vẫn vững như núi Thái Sơn thì trong lòng cũng không bực tức mà chỉ thấy kỳ quái:

"Cậu không đi theo tôi à?"

"Cháu đang phán đoán tuyến đường mà nghi phạm có thể bỏ trốn." Trâu Khải Văn nói: "Địa hình nơi này cháu hoàn toàn không quen thuộc, lại thiếu sự chỉ đạo phương hướng khi khẩn cấp  —— tuy rằng có người dẫn đường nhưng cũng phải để lại một người thân cận với Linh Xu dưới chân núi.

Bởi vì nếu như cậu ấy cần viện trợ thì sẽ không thể biết rõ chúng ta đang ở nơi nào trong núi, nhưng dù thế nào chúng ta cũng sẽ hội hợp ở chân núi.

"Phải giữ lại một mục tiêu cầu cứu rõ ràng cho Phòng Linh Xu."Không thể để một mình cậu ở lại được.

"Phòng Chính Quân nói:"Cậu là bạn bè nước ngoài nên thân phận đặc thù, tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cậu.

Một khi xảy ra vấn đề thì đó là sự kiện quốc tế.

"Trâu Khải Văn liếc nhìn ông rồi đột nhiên lấy điện thoại ra. Anh bật quay video lên, đầu tiên là quay một vòng xung quanh rồi lấy giấy chứng nhận ra quay chụp giấy chứng nhận, sau đó anh nói một cách nhanh chóng và rõ ràng bằng tiếng Anh:"Tôi là Kevin Trâu đặc vụ của Cục Điều tra Liên bang, số chứng nhận tôi đã thể hiện ở trên  —— Vì lý do cá nhân tôi đã gửi đơn xin nghỉ phép lên phân cục sở tại vào ngày mùng 4 tháng 9 năm 2015 và đã được chấp thuận.

Mọi hành động trong lúc du lịch tại nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đều do tôi tự chịu hậu quả. Lực lượng cảnh sát Trung Quốc đã tha thiết yêu cầu đảm bảo sự an toàn cho cá nhân tôi và nghiêm khắc cảnh báo tôi về những mối đe dọa có thể xảy ra, nhưng dù vậy vẫn bị tôi từ chối —— Trong tình hình đó họ đã cung cấp cho tôi đầy đủ sự hỗ trợ về an ninh và lực lượng chi viện.

Lời tuyên bố trên được tôi đưa ra trong điều kiện an toàn, tự do và không bị đe dọa.

"Anh ra hiệu bằng mắt với Phòng Chính Quân:"Chú Phòng, nhờ chú bật bluetooth của điện thoại chú lên. Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể dùng nó làm chứng cứ đàm phán.

"Phòng Chính Quân bị hành động của anh làm cho tức xì khói:"Làm gì đấy? Cậu làm cái gì đấy?Kevin cười nói:Chú đừng căng thẳng, tham gia hành động cùng với mọi người đúng là do cháu tự tiện. Cháu muốn để lại chút đường lui cho quan hệ ngoại giao của hai nước.

"—— Để lại đường lui? Cho dù vậy nhưng Phòng Chính Quân cũng không biết liệu việc này có khiến Trâu Khải Văn bị xử lý kỷ luật hay không, ông lưỡng lự:"Đợi đã, hay là cậu ở lại trong xe đừng ra ngoài.Chú cứ yên tâm.Kevin đáp:Đối phương sẽ không manh động đâu, dưới chân núi không phải chỉ có một mình cháu, vả lại cũng xin cảnh sát Trung Quốc hãy tin tưởng vào tố chất của FBI.

Hiện tại không phải là lúc để ý đến cháu, chú Phòng, cần làm gì thì chú cứ làm đi ạ.

"Phòng Chính Quân thấy anh bình tĩnh thản nhiên thì cũng không biết nên nói gì cho phải, ông mặc thêm áo mưa chuẩn bị xuất phát rồi lại quay đầu nhìn Trâu Khải Văn. Trâu Khải Văn cúi đầu xem bản đồ, ngước mắt lên trông thấy ông đứng im thì đột nhiên hỏi:"Chú Phòng này, chú có biết Linh Xu thích nhất nhà văn nào không?"

Phòng Chính Quân không ngờ anh đột nhiên hỏi điều này nên trong giây lát chẳng hiểu ra sao —— Phòng Linh Xu thích gì? Nó tối ngày thích hoa hòe hoa sói, có một lần ông còn phát hiện nó mặc váy ở một lễ hội truyện tranh gì đó. Nó có thể thích gì? Nó sẽ thích gì?

Phòng Chính Quân bỗng chốc ngơ ngác, đối với con trai bản thân mình đâu chỉ không quan tâm mà vốn dĩ là hoàn toàn không biết gì cả.

Trâu Khải Văn chẳng có ý trách móc ông mà chỉ cười nhẹ:

"Thật ra những thứ mà cậu ấy yêu thích cháu cũng không hiểu lắm, mấy năm qua cũng mới dần dần tìm hiểu vì cậu ấy. Cháu nhớ nhà văn mà cậu ấy thích nhất tên là Kim Dung."

Phòng Chính Quân không hiểu anh có ý gì.

Trâu Khải Văn nói từ tốn:

"Cậu ấy thích Tiểu Long Nữ cũng thích Hoàng Dung, nhưng trong hai người cậu ấy khâm phục Hoàng Dung trí dũng song toàn hơn. Khi còn ở Mỹ cậu ấy đã nhắc tới một câu nói của Hoàng Dung với cháu rất nhiều lần"Không thể dùng sức thì dùng trí.

"Cháu nghĩ đó là một ý tưởng tương đối phổ biến và cũng khá thông minh trong sách lược tác chiến."

—— Không thể dùng sức thì dùng trí.

Phòng Chính Quân nhắm mắt lại, ông hiểu rõ ý của Trâu Khải Văn.

Đúng vậy, theo tính cách của Phòng Linh Xu thì sao có thể ngồi chờ chết? Với lòng hiếu thắng của mình nó sẽ không bao giờ mở trừng mắt chờ cảnh sát tới giải cứu.

Nó mãi vẫn chưa truyền tin tức gì cho mình tuyệt đối không thể nào là Lương Húc thông minh hơn nó, dù cho nó bị thương nặng nhưng chỉ cần nó muốn thì chắc chắn nó sẽ có cách để lại manh mối.

Không có manh mối thì cũng chỉ có một đáp án, e là Phòng Linh Xu muốn thuần phục hổ đơn độc một mình, nó đang ủ mưu kế gì đó.

Ông không còn lời nào để nói, chỉ nói với Trâu Khải Văn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!