Trâu Dung Trạch bước ra khỏi sân bay Hàm Dương, việc đầu tiên là thả lỏng tinh thần quan sát Trường An, anh đánh giá thành phố này —— Đây là nơi Linh Xu lớn lên, anh nghĩ quả thật là tràn ngập hơi thở Cố Đô.
Đây chỉ đơn giản là anh làm màu mà thôi, bởi vì sân bay Hàm Dương cũng chẳng khác những sân bay khác một cọng lông nào, đều cùng một kiểu đường băng, cùng một kiểu đại sảnh, cùng nằm ở vùng ngoại thành.
Nhưng nó vẫn có một vài nét thiết kế độc đáo, kiểu bố cục tương tự như lầu các cung điện thoạt trông giống như một sảnh đường trong hoàng cung, tất cả đều đang nói cho bạn biết đây là kinh đô của vua Tần, vua Hán, vua Đường nổi tiếng trong và ngoài nước; là cố đô của mười sáu triều đại kéo dài ngàn năm.
Cố Đô này chứa đựng thời kỳ huy hoàng và thịnh vượng nhất trong cuộn dài lịch sử của Trung Quốc. Nàng đứng khoan thai giữa đồng bằng Quan Trung, không e ngại cát vàng cuồn cuộn của vùng đất hoang vu Tây Bắc —— Cát vàng cuồn cuộn chỉ là tấm mạng che mặt trong chốc lát của nàng; nàng có một vẻ đẹp lặng yên không bị thời gian chi phối.
Trâu Dung Trạch lần đầu tiên đến Trung Quốc, cũng là lần đầu tiên đến Trường An. Trường An để lại cho anh ấn tượng rất tốt.
Anh không muốn quấy rầy Phòng Linh Xu, ba tiếng đồng hồ trước anh đã làm phiền quá đủ rồi —— Đi theo bảng hướng dẫn, anh bắt một chiếc taxi.
"Nhờ anh đưa tôi tới một khách sạn, cần thoải mái một chút." Cân nhắc đến việc có thể buổi tối sẽ phải làm chút chuyện gì đó nên Trâu Dung Trạch chạm vào khóe miệng rồi cười cười, nói thêm một câu: Hy vọng là năm sao.
Khách sạn năm sao mới xứng với đời sống tình d*c của anh. Trâu Khải Văn đã nghĩ đến việc tạo bất ngờ cho Baby Face của anh đâu vào đấy, đầu tiên sẽ như thế này như thế này, sau đó lại như thế kia như thế kia.
—— Chỉ là tạm thời chưa có ý định gặp mặt bố mẹ của cậu, chuyện đó quả thật có hơi ngại, trước tiên anh dự định đi xem một căn nhà ở Trường An để ổn định lại đã. Bản thân anh phía bên kia còn phải đợi nghỉ việc rồi mới có thể quay lại bàn bạc chuyện sống chung.
Tài xế nghe giọng của anh thì cảm thấy hình như anh là người nước ngoài:
"Ông anh này, người Hàn Quốc à? Nói tiếng Hán trôi chảy thật đấy."
"Không, không phải. Anh thấy tôi giống người Hàn Quốc à?"
Ồ, người Nhật Bản? Tài xế nghiêng đầu liếc nhìn anh.
Trâu Dung Trạch cảm thấy người dân Trường An khá thú vị nên có ý định trêu anh ta: Cũng không phải.
Dưới cái nhìn của anh tất cả người dân của thành phố này đều là thân thích của Phòng Linh Xu, bọn họ cũng giống như Linh Xu, tính cách hoạt bát cởi mở. Hoàn cảnh sinh thói quen, thói quen sinh tính cách, chẳng trách con người Phòng Linh Xu lại nhiệt tình như vậy.
Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu suy nghĩ một lát, anh ta nhìn làn da màu socola nhạt của Trâu Khải Văn thì đột nhiên hiểu ra: À! Người Malaysia!
Trâu Dung Trạch cười to: Tôi là người Mỹ.
Tài xế ngạc nhiên:
"Ồ, người Mỹ gốc Hoa à, về Trường An nhận tổ quy tông hả?"
Không, không. Trâu Dung Trạch lắc đầu rồi nói với anh ta bằng giọng ngọt ngào:
"Tôi tới tìm bạn trai của tôi."
…
Gương mặt tài xế tỏ vẻ kinh hãi.
Sau đó là vẻ mặt đã hiểu.
Nhưng là vẻ mặt không muốn nói chuyện tiếp.
Trâu Dung Trạch nhìn gương mặt thay đổi liên xoành xoạch của anh ta trong gương chiếu hậu thì không khỏi cười phá lên lần nữa.
Tuy rằng tài xế hơi kháng cự đồng tính luyến ái nhưng trách nhiệm trong công việc thì vẫn làm hết sức mình, anh ta liệt kê ra một loạt các khách sạn cao cấp ở Trường An cho Trâu Dung Trạch rồi cuối cùng lựa chọn Hilton. Từ sân bay Hàm Dương tới đó cần đi qua nửa nội thành.
Trâu Dung Trạch thích thú ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, từng hàng từng hàng liễu rủ. Đây là loại cây vườn phổ biến nhất, cũng có rất nhiều ở Châu Âu và Châu Mỹ nhưng cây liễu của Trường An có một nét quyến rũ Phương Đông đặc biệt, nó khác với cây liễu của Giang Nam.
Cây liễu Trường An ở vùng Bạch Lộc, ở vùng Nhạc Du chúng là
"cây cao do ngọc bích đắp nặn", cũng là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!