"Anh ơi, em ăn đồ của anh."
La Hiểu Ninh uống sữa còn không quên nói cảm ơn một cách vụng về, cậu không biết phải làm sao để nói "Em ăn đồ của anh" và "Cảm ơn lòng tốt của anh" liền nhau, chỉ có thể lặp đi lặp lại hai câu nói này.
Đương nhiên trong đó cũng ẩn chứa đôi chút mừng rỡ, đồ là Lương Húc đưa cho cậu ăn, dường như điều này khiến cậu vui vô cùng.
Lương Húc ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Hiểu Ninh, cái cốc này là ai mang đến?"
Hỏi ra lời xong thì hắn cảm thấy bản thân thiểu năng, làm sao mà La Hiểu Ninh biết được? Nếu như nhớ không lầm thì lần trước lúc cậu còn đang hôn mê hình như chiếc cốc này đã đặt ở đầu giường rồi.
Không ngờ La Hiểu Ninh liếc mắt nhìn một cái rồi nói lắp bắp: "Bà nội ạ."
Cậu vẫn còn biết mình có người thân.
Trong thoáng chốc Lương Húc đã gạt bỏ lòng nghi ngờ, người già không nỡ vứt đồ đi cũng là chuyện bình thường.
Hắn lau sữa dính bên khóe miệng cho La Hiểu Ninh: "Bố và bà nội của em có đến thăm em không?"
La Hiểu Ninh ngẩn ra một lúc: "Bà nội, từng đến."
"Bố và mẹ thì sao?"
La Hiểu Ninh không nghĩ ra được lại li3m li3m sữa —— Cậu uống rất cẩn thận tựa như đang uống một thứ đồ quý giá. Mọi nét mặt của cậu đều toát lên vẻ khốn khổ mà người nghèo thường có nhưng lại chẳng hề hèn mọn —— Suy cho cùng thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Phải nói rằng thứ thần sắc của người nghèo này ở trên gương mặt cậu là một loại dè dặt chất phác, họ hiểu được việc quý trọng đồ vật.
Lương Húc không kiềm chế được sờ đầu cậu: "Uống từng ngụm lớn đi, còn nhiều mà. Ngày mai anh lại mang đồ ăn ngon đến cho em."
La Hiểu Ninh vậy mà lại biết cách từ chối: "Không được."
"Tại sao không được?"
"Là đồ của anh."
Lương Húc mỉm cười: "Của anh cũng là của em. Ăn đi, đây cũng không phải là thứ quý giá gì."
La Hiểu Ninh sững sờ nhìn hắn, người anh từ trên trời giáng xuống này thật sự là quá đẹp trai, quá dịu dàng. Đôi mắt của La Hiểu Ninh vào giờ phút này hạnh phúc quá chừng, cúi đầu là sữa bò, ngẩng đầu là Lương Húc, đảo mắt đi lại là cảnh xuân ngập tràn ngoài cửa sổ.
Cho dù nhìn cái gì thì cũng đẹp cả, có lẽ ý nghĩa của "đắc ý" chính là đây.
Lương Húc hỏi cậu một vài vấn đề nhưng cậu trả lời rất mơ hồ, bởi vốn dĩ bản thân cậu không nhớ được bố mẹ trông như thế nào. Lần trước bà nội đến ôm cậu khóc một lúc thì cậu mới lờ mờ nhớ ra, à, đây là bà nội.
Bà nội khác trước kia nhiều quá.
Chỉ có dáng vẻ của Lương Húc là khắc sâu ở trong lòng cậu. Cậu vừa mở mắt đã trông thấy hắn cho nên ngày đêm khó có thể quên hắn giống như một chú chim non, mà hắn lại còn quay lại thăm cậu! Còn đối xử với cậu tốt đến vậy!
La Hiểu Ninh không kìm lòng nổi muốn gọi hắn là "Bố" nhưng điều này chắc chắn là không thể.
Lương Húc còn chưa biết mình vinh hạnh được làm cha trong lòng La Hiểu Ninh nhưng hắn đã tự giác và tự động thực hiện bổn phận của người làm cha đó là đi tìm đồ bấm móng tay để cắt móng tay cho La Hiểu Ninh, rồi chải lại mái tóc vừa ngủ dậy của cậu cho gọn gàng.
"Hộ lý không chu đáo." Hắn trầm ngâm rồi nói: "Em phải tự nói với họ chứ, trời nóng cần thường xuyên tắm rửa. Để bà nội em giao việc cụ thể cho hộ lý."
La Hiểu Ninh gật đầu nửa hiểu nửa không.
"Anh ơi." Cậu khó nhọc suy nghĩ hồi lâu: "Anh tên là gì ạ?"
Lần này Lương Húc trả lời trôi chảy, hắn mang tâm trạng bí hiểm nói lấp lửng tên thật của mình: "Anh tên Lương Tiểu Binh."
Cái tên này dường như là một sự cứu rỗi và giải thoát cho quãng đời trước đó của hắn —— Không còn trốn tránh quá khứ mà còn phải đối mặt với tương lai.
Tựa như một cuộc đời mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!