Chương 15: Lính đánh thuê

Suy cho cùng Phòng Linh Xu vẫn là Phòng Linh Xu sẽ không vì một cuộc nói chuyện thì đã nản lòng thoái chí, mà trái lại Phòng Chính Quân vừa đi thì toàn thân cậu trở nên phấn chấn.

Phạm sai lầm không sao cả, biết sai mà sửa là được rồi. Còn về việc giấu diếm bao che trong vụ án Khúc Giang thì sửa đổi cũng chưa muộn. Cậu làm bao nhiêu chuyện như vậy là để ngăn cản Phòng Chính Quân bước nhầm, hiện tại cậu đã hoàn thành thì còn có gì mà không hài lòng chứ?

Chỉ cần có hy vọng thì Phòng Linh Xu lại có thể vô tư đi.

Về phần những năm tháng tuổi thơ không tìm lại được thì Phòng Linh Xu không thấy tiếc nuối, cũng quyết tâm không vương vấn nó trong lòng nữa.

Cậu đã có đầy đủ yêu thương, chẳng bằng quý trọng những điều ở ngay trước mắt.

Nhường xe cho Phòng Chính Quân rồi Phòng Linh Xu hăm hở cưỡi một chiếc mô tô cũ nát đi đến Hoa viên Thúy Vi. Cậu muốn kiểm tra danh sách tất cả các bảo vệ đang làm việc ở Hoa viên Thúy Vi. Trên đường đi cậu nhớ lại cuộc đối thoại đêm hôm trước.

Phòng Chính Quân đã cung cấp những thông tin vô cùng có ích, rất nhiều chuyện trong đó cậu không thể nào biết được thông qua suy luận.

Cậu nghĩ lại tình hình của vụ án mở đầu loạt án Kim Xuyên —— Chỉ chết vẻn vẹn một người, mà người này là đàn ông thân thể cường tráng còn người phụ nữ có thai yếu đuối lại không bị giết. Hiện trường được dọn dẹp qua nhưng còn kém xa những hiện trường gọn gàng sạch sẽ sau này. Nó có xu hướng giết người do cảm xúc bị k1ch thích rất rõ, hung thủ chắc hẳn phải ở ngay vùng lân cận chứ không thể là chạy xa mấy trăm cây số để gây án.

Trên thực tế hung thủ của các vụ án giết người hàng loạt đều là cư dân ở gần đó. Lần đầu gây án của họ ít nhiều gì cũng đều có yếu tố cảm xúc bị k1ch thích.

Mặt khác nếu một người hành hung một mình vậy thì người này cần phải có kỹ năng cực kỳ tốt, nói là cao thủ ẩn giấu trong dân gian cũng không quá. Nếu trước đây gã có võ nghệ hoặc biết các kỹ năng đối kháng thì gã không thể thoát khỏi sự điều tra trong mười năm của Phòng Chính Quân.

Lư Thế Cương có khả năng này không?

Kỹ năng đối kháng không phải chỉ trong một ngày là có được, điều này cần phải huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng kỹ thuật tự vệ thông thường về bản chất lại khác với kỹ thuật giết người thật sự.

Thôn dân của thôn Sa Trường huyện Kim Xuyên thì có tài cán gì mà có thể học được loại kỹ thuật giết người này ở một vùng núi nghèo khó? Đa phần họ đều ra ngoài làm công hoặc là ở nhà làm nghề nông.

Đợi đã, ra ngoài làm công… Ra ngoài làm công!

Phòng Linh Xu có cảm giác mình đã nắm bắt được điều gì đó.

Điện thoại reo lên ở sau mông cậu. Cuộc gọi này chắc chắn phải nhận bởi vì cậu chặn tất cả các số không cần thiết nên người gọi tới hoặc là Cục Công an hoặc là Lương Húc.

Phòng Linh Xu tấp vào lề dừng xe, lấy điện thoại ra nhìn thì cậu có hơi nản lòng lại cũng có chút ngọt ngào bất ngờ.

Là Trâu Dung Trạch.

Má nó, còn có số điện thoại của cái tên người Mỹ này chưa bị chặn. Trình độ dính người này của Trâu Dung Trạch là học từ ai? Mình hả? Vừa liên lạc một cái là gọi điện không ngừng.

Phòng Linh Xu sẵn lòng bị anh dính, cũng chỉ mong mình có thể dính lấy anh mười ngày mười đêm, chỉ là hiện tại thật sự không có sức đâu mà tán tỉnh với anh. Cậu vươn tay định ấn từ chối nhưng nghĩ trong chốc lát thì lại nghe máy.

Cuộc gọi kết nối, là một tiếng cười chào hỏi đầy dịu dàng: "Bé cưng à, hiện tại tâm trạng ổn không?"

Giọng nói của anh thật sự rất êm tai. Nếu người khác nói những lời này thì hơn nửa sẽ có vẻ cợt nhả, còn Mr. Trâu nói ra thì lại như dòng suối chảy qua rong rêu, dù cho là người lạ nghe cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Huống hồ là Phòng Linh Xu chứ.

"… Làm sao hả?"

Phòng Linh Xu không ngờ anh gọi chỉ để quan tâm vấn đề này nên có phần bối rối.

Kevin cười cười, nói khẽ: "Không có gì, nhớ em thì tự nhiên sẽ gọi cho em thôi. Tối hôm qua em khóc như vậy, với tư cách là người theo đuổi thì đương nhiên tôi nên hỏi thăm tâm trạng của em."

Anh buồn nôn lên thì đúng là có đến mười ngàn cái lý do.

Kevin đang ở sân bay Thủ Đô, vừa tới Trung Quốc. Anh không kiềm chế được muốn nói chút gì đó với Phòng Linh Xu nhưng điện thoại vừa kết nối thì anh lại nhớ ra họ không còn lệch múi giờ, hiện tại là ban ngày của anh cũng là ban ngày của Phòng Linh Xu, nếu nói chuyện nhiều thì chỉ sợ sẽ làm lỡ công việc của Phòng Linh Xu.

Mỉm cười trong chốc lát rồi anh chỉ nói: "Trung Quốc bây giờ tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, có lẽ tôi thật sự nên thử nhập cư."

Phòng Linh Xu không biết anh lên cơn điên gì lại không có lý do để giận anh nên cười một lúc rồi cậu quay lại chuyện chính: "Cưng à, đúng lúc em cũng muốn tìm anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!