Chương 12: Bắc Đẩu

Hiện tại mọi bằng chứng đều được Phòng Linh Xu xâu chuỗi lại, bao gồm cả có thể công khai hay không thể công khai và đã có một sự thật đang cận kề thành hình đặt trước mắt cậu.

Phòng Linh Xu không về thẳng nhà. Cậu tới Cục Công an xử lý công việc hơn hai tiếng đồng hồ rồi gọi điện thoại cho Trâu Dung Trạch.

"Em muốn ngả bài với bố em."

"Về chuyện gì? Nói là rốt cuộc em cũng quyết định gả cho tôi hả?"

"…"

"Đừng nóng giận, bé cưng. Em có biết giọng điệu vừa rồi của em như thể một con báo không." Kevin nói từ tốn: "Đấy không phải là giọng điệu thích hợp để thương lượng."

"Em không có quyền yêu cầu bắt giữ." Phòng Linh Xu bình tĩnh lại: "Không thể kéo dài nữa, em cảm thấy cần phải bắt Lương Húc trước rồi khám xét bất ngờ nhà của cậu ta. Ngày đó cậu ta đến Cục Công an giày đã được giặt qua. Em nghĩ rất có thể lúc giết người đã bị dính máu —— Không cần biết có hay không cứ lục soát trước rồi tính tiếp."

"Dựa vào sự hiểu biết của tôi với cơ quan chính quyền Trung quốc," Kevin nói: "Linh Xu à, em có từng nghĩ nếu lần này khám xét không có kết quả thì lần sau em sẽ không còn lý do gì để khám xét cậu ta nữa?" Ngừng một lát anh nói tiếp: "Chính em đã nói với tôi chính quyền Quan Trung hy vọng giữ được sự ổn định của dư luận trong quá trình xử lý vụ án này, mà em bây giờ thì đang đối chọi với họ."

"Anh muốn bôi nhọ chính phủ Trung quốc đúng không? Tên Mỹ kia tôi nói luôn cho anh biết, bây giờ tâm trạng tôi rất không tốt, nếu anh muốn cãi nhau thì tôi sẽ điên một lần chơi với anh."

Đầu bên kia điện thoại im lặng không một tiếng động.

Một lát sau Kevin bật cười: "Được rồi. Nếu em muốn giận chó đánh mèo với tôi vậy thì tôi sẵn lòng tiếp nhận."

Phòng Linh Xu bị một câu của anh chặn ngang khiến cho không biết nói gì.

"Linh Xu, sự lo lắng của em tôi có thể hiểu được. Em phát hiện ra bí mật của cha em nên vừa tức giận vừa lo sợ. Trước khi giải quyết vụ án Kim Xuyên và vụ án Khúc Giang có thể em sẽ phải đưa ông ấy ra tòa —— À, trình tự ở Trung Quốc thế nào tôi cũng không rõ lắm. Bên cạnh đó hậu quả của việc khám xét bất ngờ chính em cũng biết, vốn dĩ em không nắm chắc cho nên em cáu kỉnh lại lo lắng."

Kevin nói: "Sweetheart, bây giờ toàn thân em tràn đầy tính công kích, nếu như mắng tôi có thể khiến em lấy lại bình tĩnh thì hãy để tôi cởi hết quần áo tận hưởng sự nhục mạ của em. Dù sao đã lâu rồi chúng ta chưa chơi trò đó."

Phòng Linh Xu bị anh chọc tức mà mỉm cười.

Dường như ở đầu bên kia Kevin đang thật sự cởi qu@n áo, một loạt tiếng vải dệt cọ xát vang lên: "Được rồi, tôi cởi hết rồi. Toàn thân từ trên xuống dưới đã trần như nhộng —— Công chúa của tôi, em muốn lấy roi quất tôi hay dùng chân đạp tôi đây?"

"… Cuồng tình d*c."

"Bình tĩnh rồi chứ?"

"Anh cút đi!"

Phải, trong lòng Phòng Linh Xu hiểu rõ khám xét bất ngờ nếu kết quả tốt thì tìm được vật chứng tại chỗ, còn kết quả không tốt thì sẽ ra về tay không.

Ra về tay không sẽ dẫn đến vô số lời đồn cùng với việc có thêm càng nhiều lời chỉ trích đối với lực lượng cảnh sát. Hoàn cảnh của Lương Húc đã rất đáng thương, vừa mới mất cha lại bị cảnh sát khám xét vô cớ, mà khoản tiền bồi thường dân sự của hắn còn không được phán quyết kịp thời. Có thể tưởng tượng trên internet sẽ xuyên tạc chuyện này đến mức nào.

Hai người lặng lẽ đối diện nhau ở hai bờ đại dương, gió thổi vào từ ô cửa sổ bên người Phòng Linh Xu.

Đêm của Trường An đã thoảng tiết thu, gió đêm bắt đầu mát mẻ.

Kevin nghe thấy lời xin lỗi chứa giọng mũi của Phòng Linh Xu: "Xin lỗi Kevin, em không nên nổi nóng với anh."

"Không có gì là không nên." Kevin nén ý cười: "Nghe em cáu giận là đặc quyền của tôi. Nếu như em nổi nóng với người khác thì chỉ sợ tôi lại ghen."

"Bây giờ trong lòng em rất loạn, không biết lát nữa nói chuyện với bố em sẽ ra sao." Phòng Linh Xu dụi mắt: "Em muốn thuyết phục ông ấy bắt giữ Lương Húc, còn muốn chính ông ấy nói ra thân phận của Lương Húc. Kevin, chuyện giữa em và ông ấy anh đã biết tất cả nhưng nó không có nghĩa là em không yêu ông ấy."

"Sự thật không hẳn đã xấu như em nghĩ." Kevin nói: "Nhẫn nhục chịu đựng, ắt có lý do."

Qua một lúc lâu từ trong điện thoại Phòng Linh Xu "ừ" một tiếng tựa như tiếng mèo kêu.

Kevin nhỏ giọng dỗ cậu: "Dũng cảm một chút, bé cưng. Em cứ khóc như vậy thì lát nữa tôi biết giải quyết d*c vọng của tôi thế nào?"

Phòng Linh Xu lúng búng mắng anh với giọng nghẹn ngào: "Biến mẹ anh đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!