Tin tức Anh Vương cùng Lâm gia giải trừ hôn ước, giống như là một hồi cuồng phong, thực mau liền thổi quét toàn bộ kinh thành.
Từ xưa đến nay, tiền lệ cùng hoàng gia đính thân rồi lại bị từ hôn, cũng không phải không có, nhưng phần lớn là những người đó sắp trở thành phò mã, bị phát hiện phẩm hạnh không tốt , mới bị hoàng gia lui hôn sự. Nữ tử bị hoàng gia từ hôn, lại là chuyện hiếm có.
Trong lúc nhất thời mọi thuyết xôn xao, nhưng mặc dù có người đồng tình thiên kim Lâm gia, lại không có người nào nói bệ hạ làm chuyện này quá mức. Tuy có văn thần không thích phát sinh chiến tranh, nhưng là sau khi Hoa Ứng Đình cùng Vệ Minh Nguyệt đại thắng Kim Phách quốc, cũng không cậy công mà kiêu, trong khoảng thời gian trở lại kinh thành này, thường được bệ hạ ban thưởng, cũng không khoe ra, hơn nữa còn dạy dỗ nhi tử khảo trúng hội nguyên, kéo không ít hảo cảm của văn thần.
Phần lớn nhóm văn nhân cảm tính, đối với người mình không thích, muốn khẩu tru bút phạt(1) còn không mang theo một chữ thô tục. Nhưng là thời điểm khi bọn hắn tôn sùng một người, lại sẽ tôn trọng phát ra từ nội tâm hắn, cho nên là vừa đáng giận lại đáng yêu.
(1) khẩu tru bút phạt: mắng chửi người bằng ngòi bút.
Thêm nữa gần nhất trong kinh thành thuyết thư tiên sinh luôn yêu thích kể chuyện xưa Hoa gia quân anh dũng đấu ác tặc Kim Phách, trong chuyện xưa, có chút Hoa gia quân vì bảo hộ hài tử, bị Kim Phách tặc chém gϊếŧ. Có Hoa gia nữ vì yểm hộ bá tánh đào tẩu, cuối cùng bị loạn tiễn xuyên tâm.
Ở thời điểm lương thực khó khăn nhất, rất nhiều Hoa gia quân tiết kiệm được đồ ăn cho mình, nhường cho người già phụ nữ và trẻ em trong thành.
Những chuyện xưa này nói ra, chọc đến nhóm người nghe lệ nóng doanh tròng, thậm chí có không ít lão gia tử lão thái thái mang theo lương thực gạo và mì còn có túi tiền, chạy tới nha môn nói muốn quyên đồ vật cho các tướng sĩ biên cảnh.
Nhóm văn nhân cảm tính tự nhiên cũng bị những chuyện xưa bi tráng này làm ấm lòng, dẫn ra không ít nước mắt nam nhi, người dũng cảm thậm chí đương trường vì Hoa gia quân làm thơ làm từ, hận không thể chính mình cũng có thể lên chiến trường đầu rơi máu chảy, vì bá tánh Đại Tấn bảo hộ một phóng tịnh thổ.
Đặc biệt là một ít văn nhân tuổi trẻ, nhắc tới Hoa gia quân đều là tán dương chiếm đa số, ít có người chửi bới.
Lần này sau khi sự tình truyền ra, thường chỉ cần quan văn cùng võ quan có mâu thuẫn, nhóm văn nhân luôn là giúp đỡ người đọc sách nói chuyện, thế nhưng quỷ dị mà đối với chuyện này bảo trì trầm mặc không bình luận, không tỏ thái độ, thậm chí người đọc sách trẻ tuổi có tính cách xúc động nóng nảy, còn cảm thấy bất mãn đối với những lời nói này đó của thiên kim Lâm gia.
Nếu là tướng quân vì bá tánh đầu rơi máu chảy cuối cùng đều sẽ rơi vào kết cục không tốt, như vậy thời điểm bị ngoại địch xâm lấn, ai còn dám đứng ra?
Không thể làm anh hùng đổ máu còn rơi lệ a!
Nhân tâm là một loại đồ vật vi diệu, có đôi khi nó sẽ vượt qua thân phận, vượt qua giai tầng, làm người ngoài ý muốn lại cảm động.
Ngay cả người Hoa gia cũng không dự đoán được, sau khi chuyện này nháo lớn , nhóm văn nhân sẽ là loại thái độ này.
Bọn họ đem bá tánh hộ ở phía sau, bá tánh không chỉ không quên, còn đem những tên trộm ném đá sau lưng bọn họ, tất cả đều ném trở về.
"Đời này, đáng giá." Hoa Ứng Đình đem ra một bầu rượu, rót cho mình cùng Vệ Minh Nguyệt, trong ly rượu in lại bóng dáng trăng rằm trên không trung.
Phu thê hai người giơ lên chén rượu, nhẹ nhàng chạm vào một cái , trên mặt diễm lệ của Vệ Minh Nguyệt lộ ra tươi cười: "ly rượu này , kính chính chúng ta?"
"Đúng vậy, kính chính chúng ta." Hoa Ứng Đình ngửa đầu uống cạn ly rượu.
"Tờ sớ kia, ngày mai còn muốn trình lên không ?" Vệ Minh Nguyệt đè lại bầu rượu, không cho Hoa Ứng Đình rót ly thứ hai, "rượu ít di tình, rượu nhiều thương thân, trên người của ngươi nhiều vết thương cũ như vậy, không nên uống nhiều rượu."
"Đều nghe phu nhân." Hoa Ứng Đình nhanh chóng buông chén rượu trong tay.
"Tự nhiên là phải trình lên." Hoa Ứng Đình cười ha hả nói, "Chuyện này xét đến cùng, chính là miệng tiểu bối tranh nhau hai câu, truy cứu chuyện khác lên, ngược lại thương đến tình nghĩa."
Vệ Minh Nguyệt gật đầu: "Ngươi nói đúng, ngày mai ta cùng với ngươi cùng nhau tiến cung."
*****
Hoa Lưu Ly người bị Lâm Uyển "chọc tức ", mấy ngày gần đây trải qua chúng tinh củng nguyệt, từ trên xuống dưới Thọ Khang Cung, đối với nàng khẩn trương không thôi, phảng phất phiến lá trên cây rớt xuống nện ở trên đầu nàng, nàng dường như cũng sẽ bị thương.
Phương thức Thái Hậu nương nương an ủi cảm xúc nàng thập phần đơn giản thô bạo, chính là đưa cho nàng xiêm y cùng trang sức xinh đẹp, làm Hoa Lưu Ly nhịn không được trêu chọc Thái Hậu nương nương: "Thái Hậu nương nương, ngài nếu là nam tử tuổi trẻ, thần nữ chỉ sợ cũng muốn ái mộ ngươi."
"Chỉ tiếc ai gia không phải thân nam nhi, lại không cùng Lưu Ly sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, ngược lại có duyên không phận, lãng phí một mảnh tâm ý Lưu Ly." Thái Hậu ra vẻ ảo não, "Này thật đúng là có duyên không phận a."
Người hầu hạ chung quanh, bởi vì lời này nhịn không được cười rộ lên, lại là một phen náo nhiệt.
Thái Tử đi vào Thọ Khang Cung, chờ nghe được chữ"Quận chúa" "Gả" "Cưới", nhịn không được bước chân nhanh hơn, vào nhà thấy nhóm chủ tớ cười đùa thành một đoàn, tiến lên cùng Thái Hậu hành lễ nói: "nơi này của Hoàng tổ mẫu thật náo nhiệt, là ai muốn cưới, ai lại phải gả?"
"Điện hạ còn không biết sao, Phúc Thọ quận chúa muốn gả chồng." Hồng Miên cười hướng Thái Tử hành lễ, "Còn thỉnh điện hạ mau mau chuẩn bị trước hậu lễ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!