Mùa đông Hưng Thịnh năm ba mươi, bách tích triều Tấn đắm chìm trong một mảnh hoan lạc. Đại Tấn bọn họ cùng Kim Phách quốc sát vách đã thấy ngứa mắt nhau rất lâu rồi, lần này hộ quốc đại tướng quân không chỉ đem Kim Phách quốc đánh cho kêu cha gọi mẹ, mà trên chiến trường còn bắt sống đại vương tử dũng mãnh thiện chiến của bọn họ, để Kim Phách quốc cắt thành bồi đất, cúi đầu xưng thần, quả thật làm cho trên dưới cả triều Tấn nở mày nở mặt, đi đường đều mang theo gió.
Trong lúc nhất thời hộ quốc đại tướng quân trở thành Vũ khúc hạ phàm trong miệng các lão bá tánh, ba con trai của hắn cũng là thiên binh thiên tướng chuyển thế, bởi vì đương kim bệ hạ anh minh thần võ, là minh quân trăm năm khó gặp, cho nên cố ý hạ phàm để phò tá minh quân, trợ giúp triều Tấn phồn vinh hưng thịnh, bát phương đến chầu.
Bất kể nói thế nào, tóm lại chính là bệ hạ thật anh minh, hộ quốc đại tướng quân hạ phàm cũng vất vả.
Lúc này ở dịch trạm cách kinh thành vài trăm dặm, dịch thừa vì ăn mừng Tấn quốc đại thắng, cố ý treo hai ngọn đèn lồng đỏ trước cửa chính dịch trạm. Mấy ngày gần đây tuyết lớn đầy trời, cũng không có quan viên ghé lại, cho nên dụng tâm của hắn cũng không có người nào thấy.
Dịch thừa bưng lấy một đĩa đậu rang, ngồi xổm tại cửa ra vào nhìn tuyết đọng trong viện ngẩn người, gió lạnh đem hắn thổi ngã trái ngã phải râu ria loạn thất bát tao (1).
(1) Loạn thất bát tao: lộn xộn, rối bời, không theo trật tự nào cả.
"Ai" Tuần kiểm (2) đi đến bên người dịch thừa, vẻ mặt đau khổ nói: "Cũng không biết đám người kia ở chỗ này đến khi nào thì đi".
(2) Tuần kiểm: người đi tuần, kiểm tra, giám sát.
Lần này tội phạm được áp giải tới, nghe nói là đại quan phạm tội trong kinh thành, người còn chưa có áp giải đến đây, liền đã có người đến chào hỏi, nói là không thể lãnh đạm. Thân là tuần kiểm dịch trạm, hắn chỉ có thể thủ tại chỗ này mỗi ngày, miễn cho cái đại quan gì đó xảy ra chuyện.
Những đại quan này, năm nay bị lưu vong, có khi sang năm lại phục chức. Bên này có người muốn giẫm, bên kia có người muốn đảm bảo, không may vẫn là bọn hắn những tiểu lâu la phía dưới, ai cũng đều đắc tội không nỗi.
"Đều đã là tù nhân, còn thích sĩ diện, lão tử liền không ham hầu hạ". Dịch thừa hứ một ngụm, đem xác đậu trong miệng nôn ra đất tuyết. "Không có ngày yên tĩnh".
Vừa dứt lời, nhìn thấy xa xa quan đạo cuối cùng cũng có xe ngựa tới, nhìn ra lai lịch một chút cũng không nhỏ.
Dịch thừa đem đĩa đậu rang nhét vào tay tuần kiểm, vỗ vỗ áo bào hơi cũ, mặt mũi tràn đầy tươi cười nghênh đón.
Tuần kiểm liếc mắt, ngoài miệng nói không hầu hạ, quay người nhìn thấy quyền thế liền biến thành chó.
Cũng không biết ngựa kéo xe là thần câu (3) gì, dù cho hành tẩu tại bên trong đất tuyết, bốn vó cũng vững vàng, rất là uy mãnh. Hộ vệ mang vũ khí tại bốn phía xe ngựa, ánh mắt sáng rực, cùng những binh sĩ đóng quân trong thành kia hoàn toàn khác biệt, giống như là đã từng đi lên chiến trường thấy máu.
(3) Thần câu: sinh vật huyền thoại hay sinh vật thần thoại được mô tả trong các câu chuyện phi lịch sử.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Tuần kiểm ý thức được người đi đường này thân phận không đơn giản, liền đem đậu rang trong tay đặt lên bệ cửa sổ, cũng xông tới, lộ ra tươi cười nịnh nọt.
Lầu hai, cửa gỗ chậm rãi đẩy ra một đạo khe hở, lộ ra hai con mắt núp trong bóng tối.
" Người Hoa gia tới."
" Có thể...... Bắt đầu rồi".
Xe ngựa mới vừa dừng lại bên ngoài trạm dịch, dịch thừa liền tươi cười đầy mặt tiến lên chắp tay thi lễ:"Hạ quan là dịch thừa nơi này, không biết các quý nhân từ nơi nào đến?"
"Ta từ Thanh Hàn châu tới". Tướng lãnh cầm đầu lấy ra một phần công văn thông quan."Hộ tống gia quyến (4) đại tướng quân hồi kinh".
(4) Gia quyến: những người thuộc cùng một gia đình.
"Nguyên lai là gia quyến đại tướng quân?!" Dịch thừa cung kính đem công văn gửi lại cho vị võ tướng cầm đầu, "các quý nhân mau mau mời vào".
Mành phía trước xe ngựa giật giật, dịch thừa cúi đầu, không dám nhìn thẳng dung nhan quý nhân.
Chỉ thấy mành được nhấc lên, một đôi lộc ủng (5) mềm mại cơ hồ không nhiễm bụi đất bước ra, áo choàng đỏ rực bay phất phơ trên xe ngựa, ẩn ẩn lộ ra ngoài áo choàng là làn váy sắc tuyết thêu hồng mai.
(5) Lộc ủng: giày cao cổ làm bằng da Lộc
Hoa Lưu Ly ra khỏi xe ngựa, nhìn trạm dịch rách nát phía trước, trầm mặc một lát, quay đầu trở về xe ngựa:" Ta cảm thấy vẫn là tiếp tục lên đường thôi".
Ma ma sớm đã quen nàng hay bắt bẻ biểu tình như thường khuyên nhủ:" Huyện chủ, trạm dịch kế tiếp cách nơi này phải có đến trăm dặm, tuyết đọng trên đường còn chưa tan, địa phương để tắm gội còn không có, ngài nghĩ kĩ lại".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!