Chương 11: (Vô Đề)

11.

Quý Thừa Nam kinh hoảng đến tột cùng.

Hắn loạng choạng lùi mấy bước, đến khi bắp chân va vào mép ghế thì ngã nhào xuống đất.

"Ngươi.... chẳng phải ngươi đã c.h.ế. c rồi sao?"

"Phải đấy. Nhưng vì ta nhớ chàng, nên ta trở về rồi, tướng công à."

Ta gỡ chiếc phượng quan nặng nề khỏi đầu, mái tóc đen như thác đổ xõa dài phủ vai. 

Dưới ánh nến đỏ nhợt nhạt còn sót lại, đôi môi đỏ như m.á. u nổi bật trên làn da tái nhợt của ta, khiến cả khuôn mặt chìm trong thứ ánh sáng lạnh lẽo và ma mị.

Nến đỏ bị gió đêm thổi tắt, giờ chỉ còn một ngọn nến thường lập lòe trước gió. 

Căn phòng cưới tươi đỏ như máu, giờ chỉ còn một màu âm u rợn người.

Ta chầm chậm bước về phía hắn, từng bước từng bước, vừa cười, vừa nói như thể một oan hồn trở về đòi mạng.

"Phu quân, vì sao chàng lại hại ta?"

"Chàng có biết con hẻm ấy lạnh lẽo và tối tăm đến mức nào không? Có biết những bàn tay bẩn thỉu kia đã lần mò trên thân thể ta ra sao không?"

"Chàng có biết Hẻm Yên Nhi dùng thủ đoạn gì với ta không? Những con mèo hoang chui vào ống quần ta, cào cắn da thịt ta, ta đau đến mức tưởng mình đã c.h.ế. c rồi."

"Chàng ghét ta đến thế ư? Đến mức… phải g.i.ế. c ta cho bằng được?"

Ta vịn bàn, thân thể vặn vẹo, nụ cười lệch lạc như thể xác không hồn. 

Ta bước tới gần hắn, từng chút một.

"Ta... ta.... không cố ý hại nàng." 

Hắn run rẩy biện hộ.

"Ta vẫn luôn cảm kích những gì nàng đã làm cho ta suốt sáu năm qua. Nhưng nàng không giúp được ta trên quan trường."

"Nàng chỉ biết vác gạo tính sổ, thân thể lại suy kiệt vì lao lực, mãi chẳng thể sinh con. Hương hỏa nhà họ Quý đều đặt cả lên vai ta, ta không thể có lỗi với tổ tông."

"Vậy sao chàng không nói rõ với ta? Nếu muốn bỏ, thì bỏ. Sao lại phải g.i.ế. c ta?"

Ta đột ngột mở to mắt, từng giọt lệ đỏ như m.á. u lăn dài trên má, rơi lã chã xuống đất.

Rồi ta lao thẳng đến, siết chặt cổ hắn, nhìn hắn mặt đỏ tía tai vì ngạt thở.

"Vì sao, hả tướng công? Vì sao chứ?"

"Là… do… ngươi… biết… biết… bí mật của ta."

"Chuyện… Kỷ gia… bị diệt môn. Ta không thể… để ngươi… để ngươi …đem việc ấy… dâng lên… trước mặt hoàng thượng."

Quý Thừa Nam nghiến chặt răng.

Hắn gom toàn bộ sức lực cuối cùng, lật ngược người, đè ta xuống dưới. 

Tay với lấy chân đèn trên bàn, phần đầu nhọn nhắm thẳng vào mắt ta mà đâm.

Soạt!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!