Cuộc tranh chấp không đâu của họ còn chưa kết thúc, mẹ Tưởng đã vội vã đẩy cửa đi vào, chỉnh lại áo ngủ nói: "Làm sao rồi? Sở Khâm về rồi à?"
Sở Khâm trợn tròn mắt đối diện với Tưởng Minh Hàng nửa giây, sau đó cuống quít tránh sang một bên lung tung mặc lại quần áo.
"Cháu đã về rồi thưa dì!" – giọng cậu tràn đầy hoảng sợ, Tưởng Minh Hàng không lên tiếng, quay người ra ngoài cản lại người mẹ đang lo lắng của hắn: "Không có gì đâu ạ, mẹ về ngủ đi."
"Sở Khâm nó cũng không nên về trễ thế này, buổi tối bên ngoài rất không an toàn." Mẹ Tưởng trách cứ nói:"Dì sợ đến mức nhắn cho mẹ cháu mấy tin liền, mà bà ấy cũng không trả lời, ôi."
"Cháu cảm ơn dì." Sở Khâm suy nhược mà mỉm cười, dựa vào cửa phòng ngủ nói: "Cháu chuẩn bị đi ngủ rồi, dì cũng nên đưa Tưởng Minh Hàng về đi thôi."
Mẹ Tưởng không nghi ngờ cậu, đẩy Tưởng Minh Hàng đi về. Tưởng Minh Hàng nghiêng đầu liếc Sở Khâm một cái, chợt nhớ đến đêm nay cậu cũng chưa hề gọi một tiếng anh trai nào.
Phỏng chừng cũng thật sự giận rồi.
–
Chờ sau khi hai người đi rồi, Sở Khâm mới nhặt lại điện thoại di động trong góc phòng, nhìn thấy màn hình đã nứt một mảng nhỏ, cậu thở dài, bất đắc dĩ tủi thân gọi điện cho Cố Nham.
Cố Nham hỏi Tưởng Minh Hàng là ai, Sở Khâm cũng không hề phòng bị, ngoan ngoãn mà nói cho y biết hắn là anh trai hàng xóm từ bé của cậu, thành tích rất tốt, chỉ là tính khí có hơi khó chịu.
Cố Nham cười lạnh một tiếng, Sở Khâm không rõ vì sao. Ngay sau đó Cố Nham lại bắt đầu dụ dỗ cậu, hỏi cậu trưa mai có muốn sang ăn cơm trưa cùng y hay không, Sở Khâm không do dự, lập tức đồng ý.
Suy tư cả một đêm, sáng sớm thức dậy Tưởng Minh Hàng đã khôi phục bộ dạng lạnh nhạt trước đó, như cũ vẫn không chờ Sở Khâm cùng đi học.
Hắn thật sự sĩ diện muốn chết, không chịu thừa nhận bản thân mất khống chế trước việc mất đi Sở Khâm. Tưởng Minh Hàng vẫn cứ cảm thấy, người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia, Sở Khâm coi trọng y không kém bản thân.
Đã nhiều năm như vậy, Tưởng Minh Hàng vẫn luôn vô liêm sỉ mà âm thầm quan sát lòng ái mộ của Sở Khâm đối với mình, lại có chút không vui mà lâu lâu giúp đỡ tên ngu ngốc này một tẹo, để mặc cậu lẽo đẽo theo sau lưng mình ngần ấy năm.
Tưởng Minh Hàng cảm thấy thằng nhóc ngốc nghếch này rất phiền. Hắn thấy việc cậu gọi mình là anh trai cũng rất phiền, thấy cậu bị bắt nạt cũng rất phiền, thấy cậu không biết thân phận mà làm ra bộ dạng ngu xuẩn vô tình quyến rũ cũng vậy. Nhưng hắn không thật sự muốn tuyệt giao với Sở Khâm.
Trong tay Tưởng Minh Hàng có một sợi dây diều trong suốt, hắn giữ Sở Khâm bên mình, muốn thả bao xa thì thả bấy nhiêu, không chút nào lo lắng, mà sợi dây này cũng không thể đứt. Tưởng Minh Hàng cũng vô cùng tự tin, ngoại trừ hắn cũng chỉ có hắn mới có thể cắt đứt sợi dây này.
–
Trong lúc nghỉ giữa giờ, Tưởng Minh Hàng cách vài hàng người trông thấy Sở Khâm đứng ở cuối hàng cúi đầu nghịch ngón tay. Cậu không chịu ăn rau dưa, phần da bao quanh móng tay bị tróc kha khá, cậu nhíu mày cẩn thận lột chúng ra.
Nữ sinh lớp trưởng của lớp Sở Khâm điểm danh đến phía cuối, lại thấy cậu không lên tiếng, vươn tay khều nhẹ cậu, Sở Khâm nắm chặt ngón tay, mặt mày như đưa đám tỏ vẻ oán giận cô, lớp trưởng nhìn thoáng qua ngón tay cậu, không nhịn được che miệng cười: "Cậu giống như mấy đứa nhỏ thiểu năng trí tuệ vậy."
Nói xong, cô lấy một miếng băng cá nhân đưa cho cậu sau đó đi lên đầu hàng đứng.
Sở Khâm biết rõ mình rất dốt nát, vì vậy cũng không để ý người khác đánh giá mình một chút nào. Cậu băng lại vết thương nhỏ trên ngón tay, sau đó vươn cánh tay duỗi người một cái, áo đồng phục bị co lên, lộ ra vòng eo vừa nhỏ vừa trắng.
Nam sinh đứng cạnh Sở Khâm bỗng gào lên rồi chọt chọt bụng cậu, Sở Khâm không né tránh, bị người đó ôm vai từ phía sau, cười xấu xa chất vấn: "Sở Khâm, cậu xem cậu trắng như vậy, liệu có phải là con gái không, hả?"
"Tớ là mẹ cậu đó." Sở Khâm cũng cười, tươi sáng rạng ngời, hơi lộ ra cặp răng nhỏ trắng như tuyết. Cậu không nhìn ra ý khinh bỉ trong câu nói của nam sinh nọ, không nhẹ không nặng dùng khuỷu tay huých vai nam sinh đó: "Buông tay buông tay, tớ muốn về lớp."
Tưởng Minh Hàng vô cùng chú ý đến hành vi mạo phạm gần như là "Quấy rối tình dục" này. Nhưng bản thân Sở Khâm lại là người chậm hiểu, Tưởng Minh Hàng cũng không thèm dạy cậu, nên làm sao cậu có thể phát hiện được ác ý của người khác được.
Hắn chỉ đành đứng ở xa mà nhìn, tay nắm chặt, chân răng cũng ngứa ngáy.
Nhiều năm qua việc bảo vệ Sở Khâm đã trở thành thói quen của hắn, hắn bỗng dưng muốn chạy sang đánh nam sinh kia. Thế nhưng Tưởng Minh Hàng lại cố gắng nhịn xuống, im lặng lạnh lùng nhất nhắc nhở bản thân, cái tên Sở Khâm ngu xuẩn đó không đáng để hắn làm như thế. Lại nói chuyện xảy ra tối hôm qua cũng làm hắn đủ điên rồi, hẳn là trong lòng Sở Khâm đang cười nhạo hành vi thất thố của hắn.
Đè xuống kích động muốn đánh người, có thể Tưởng Minh Hàng vẫn cảm thấy phiền, hơn nữa còn cảm thấy ngày càng phiền. Tâm lý nôn nóng như cỏ khô chất đống từ từ, chỉ cần một cú chạm nhẹ cũng có thể dễ dàng bốc cháy.
–
Sau khi tan học Sở Khâm đúng hẹn đi tìm Cố Nham, Tưởng Minh Hàng chờ ở trước cổng trường được hai phút, lại nhìn thấy Sở Khâm đi về hướng không phải đường về nhà, hắn lại yên lặng không hé răng.
Vốn dĩ hắn định đạp xe về nhà một mình, nhưng không được bao lâu lại vòng xe về đây, không gần không xa theo sát Sở Khâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!