Chương 10: Bổ sung

Một tuần mới lại bắt đầu, Sở Khâm thật sự được Cố Nham đưa vào một trường cấp 3 tại thành phố C, nửa tháng cuối cùng bắt đầu ôn tập lại từ đầu.

Việc nhập học từ trước tới giờ vốn là chuyện rườm rà khiến người ta tê cả da đầu, Cố Nham vậy mà lại xử lý rất nhanh, cũng không có có vẻ phiền toái gì. Sở Khâm biết Cố Nham có rất nhiều bạn bè lợi hại có thể giúp y một tay, cũng biết được gia cảnh Cố Nham không tồi, mấy chỗ tốt y đều có bất động sản, chỉ cần thu tiền thuê nhà thôi đã có thể nhàn nhã sống hết đời.

Chỉ là cậu vẫn luôn không biết nghề nghiệp của cha mẹ Cố Nham là gì, mới có thể dễ dàng để lại cho con trai gia nghiệp phong phú như thế. Nhưng những việc này Cố Nham không chủ động đề cập với cậu, hơn nữa còn mơ hồ có ý không muốn nói ra, Sở Khâm cũng không có hỏi, rất nghe lời mà mỗi ngày đi học, buổi trưa ở trường học ăn cơm, buổi tối lại về nhà.

Khôi phục cuộc sống học tập và nghỉ ngơi như một học sinh bình thường, Sở Khâm cũng bắt đầu bận rộn, còn chưa kịp quen hết bạn mới, đã phải đối mặt với kỳ thi cuối kỳ.

So với lúc trước cậu càng cố gắng ra sức học tập, hơn phân nửa thời gian cuối tuần đều dành để ôn tập, càng thêm cố gắng học tập, cuối tuần hơn nửa thời gian cũng đều tại học bù, có hôm lúc ăn sáng vì quá buồn ngủ mà gục đầu đập xuống bàn ăn, đau đến mức ngơ ngác một hồi lâu, rồi mới phản ứng lại ngậm nước mắt đi tìm Cố Nham đòi ôm.

Từ sáng tới tối bọn họ đều nằm cùng nhau, mà trong tay Sở Khâm luôn luôn cầm sách đọc, hoặc là lẩm nhẩm đọc bài. Cố Nham có muốn làm tình cũng thấy vậy mà tự có cảm giác tội lỗi, nhiều lắm cũng chỉ nhẹ nhàng hôn một chút, rồi nằm xuống giường ngủ.

Cố Nham có hơi sợ Sở Khâm học nhiều quá mà tẩu hỏa nhập ma, nên cưỡng chế sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho cậu, đến giờ nhất định phải uống nước, lại ra sân đi dạo một vòng, cho mắt nghỉ ngơi một chút.

Có vài lần Cố Nham tỉnh lại trong đêm, vẫn nghe thấy người bên gối gọi tên Tưởng Minh Hàng trong mơ, thế nhưng ban ngày Sở Khâm lại lặng thinh không đề cập tới cái tên này. Bọn họ đến C thị lâu như vậy, cơ hồ là một cách chạy trốn, mọi lần đều tránh không nhắc đến cái nơi kia, còn có người bị bỏ lại ở đó.

Cố Nham biết Sở Khâm nhớ Tưởng Minh Hàng. Đây là một dấu hiệu không quá tốt, là một chuyện không thể tránh khỏi: Bọn họ sớm muộn cũng sẽ trở lại thành phố C. Còn về sau này sẽ như thế nào, bây giờ còn chưa thể đoán trước được…

m trước kỳ thi học kỳ, Sở Khâm không bỏ cuộc mà trốn ở trong thư phòng học bài làm bài, đến cơm tối cũng chỉ ăn một chút nhỏ. Cố Nham ở bên ngoài gõ cửa hô nhiều lần, Sở Khâm mới tội nghiệp mà ra mở cửa, cúi đầu lau nước mắt, rất thất vọng nói: "Làm sao bây giờ? Em sợ em thi không được."

"Ừm." Cố Nham không nói gì, vẻ mặt như tin tưởng chắc chắn Sở Khâm sẽ thi tốt, sờ sờ mặt cậu: "Thi không được cũng không sao, anh biết đã cố gắng hết sức, sẽ không có ai trách cứ em.

"Vậy, vậy nghỉ hè em nhất định sẽ cố gắng học tập thật tốt. Học kỳ sau chắc chắn sẽ thi tốt!" Sở Khâm nắm chặt tay y: "Anh tin em chứ?"

"Đương nhiên là tin em rồi." Cố Nham dịu dàng trả lời, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu: "Ai ya, hiếm khi em ngủ sớm như vậy, không bằng cùng lão công làm một chút chuyện khác đi."

Sở Khâm vốn cũng không nghĩ tới mấy thứ này, nhưng nghe Cố Nham nói xong, cũng cảm thấy thân thể có chút nóng, liền ôm lấy vai y, nhỏ giọng nói: "Ừm… Ngày mai em còn phải thi, anh nhẹ một chút có được không."

Cố Nham sửng sốt một chút, cười xấu xa hỏi: "Ý của anh là muốn em cùng anh chơi game, thằng nhóc hư hỏng này, em nghĩ gì thế hả?"

"Anh sao lại…" Sở Khâm hấp háy mắt, hai má nóng đến đỏ lên: "Anh chính là cố ý bắt nạt em, khốn nạn, em mới không thèm chơi game!"

Cậu thở phì phò cắn mạnh lên môi Cố Nham, có chút trúc trắc mà dụ dỗ y cùng mình hôn môi. Hai người ôm nhau tiến vào phòng ngủ, Cố Nham ngã ngồi ở trên giường, Sở Khâm cưỡi lên người y, ấn vai y nhìn từ trên cao xuống, còn chưa kịp hít thở từ trong nụ hôn ban nãy, nói từng chữ có chút khó khăn vỡ vụn: "Anh… Anh đến cùng là, có muốn làm hay không hả?!"

"Muốn, sao lại không chứ." Cố Nham vòng tay ôm lấy Sở Khâm, vươn mình đè người xuống dưới, cắn chặt lên tai phải nóng bừng của cậu: "Ai ya, mấy ngày qua làm lão công thèm muốn chết rồi biết không? Đều cmn ngủ trên cùng một cái giường, thế nhưng cả ngày lẫn đêm anh đều phải nhìn em mà tự an ủi, em nói xem có phải em rất là xấu tính không."

Gel bôi trơn dinh dính quệt loạn khắp hai mông, Sở Khâm hừ nhẹ quỳ sấp người dưới thân Cố Nham, hạ eo nâng mông lên thật cao. côn th*t lớn thô nóng thuận theo khe mông đâm tới, quy đầu mở ra vách tường chặt chẽ, mạnh mẽ nghiền lên điểm mẫn cảm, hai chân cậu bủn rủn đến thiếu chút nữa quỳ không nổi, ứa nước mắt mà không ngừng run rẩy.

Đã lâu rồi chưa làm, cho đến lúc này cậu mới nhận ra được mình nhớ nhung việc này cỡ nào. Tay chậm rãi mò lên bàn tay Cố Nham đang đặt bên người, vô lực luồn vào khe hở giữa các ngón tay. Sở Khâm nghiêng mặt mềm mại mà rên rỉ, nước mắt rơi xuống ga giường, làm ướt một mảng nhỏ.

"Không muốn… Quá sâu, Cố Nham, Cố Nham anh đâm hỏng em mất…" Cậu từ từ ném bay thần trí, tự bản thân lắc mông hướng về phía Cố Nham, trong miệng còn quật cường lung tung kêu gào: "Đừng làm nữa, em sắp bị anh thao chết rồi lão công… Làm sao bây giờ, lão công, a… Bên trong cũng bị đâm nát mất…a… Tha cho em.. "

"Tha cho cho em?" Cố Nham xoay mặt cậu qua sát mặt y, cúi đầu tinh tế hôn lên khóe mắt ướt nhẹp, cố ý hỏi: "Vậy bây giờ lão công rút ra, chúng ta không làm nữa được không?"

Sở Khâm cắn môi dùng sức lắc đầu: "Còn muốn, lão công… Anh, a… Anh thừa biết là em còn muốn…"

"Là do Khâm Khâm nói linh tinh, mới làm cho anh hồ đồ đó." Hai ngón tay thọc vào miệng Sở Khâm, kẹp lấy đầu lưỡi non mềm tùy ý đảo loạn. Sở Khâm nhắm mắt lại há mồm ra, nỗ lực thuận theo liếm láp hai ngón tay, không tự chủ liếm hút như đang khẩu giao. Nhưng mà ngón vẫn là quá nhỏ, không hề đem lại khoái cảm như được dương v*t lấp kín khoang miệng đến nghẹt thở một chút nào.

"Lão công, muốn ăn tinh dịch…" Sở Khâm thèm ăn đến lợi hại, khổ sở mà liếm môi một cái, quay đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn Cố Nham, nhẹ nhàng mềm mại mà làm nũng.

Cố Nham nhẹ giọng nói: "Nhưng tinh dịch của lão công đều muốn đút cho miệng nhỏ phía dưới, phải làm sao bây giờ?"

Sở Khâm nằm ngốc ở trên giường méo miệng suy nghĩ một hồi, lại nghe thấy Cố Nham nói: "Nếu như có thêm một người ở đây thì tốt rồi."

"A…" Sở Khâm vô cùng tự nhiên mà nhớ đến Tưởng Minh Hàng, run rẩy một chút, đem mặt vùi vào trong gối, không dám lên tiếng.

"Nếu ca ca của em cũng có ở đây, có phải là đã có thể dùng tinh dịch đút Khâm Khâm ăn no, có đúng không hả?" Cố Nham trực tiếp đâm thủng suy nghĩ trong lòng của cậu: "Khâm Khâm nhớ hắn ta, có đúng không?"

Sở Khâm hốt hoảng lắc đầu, lại nghe thấy Cố Nham nói: "Không phải nhớ số điện thoại của hắn sao? Gọi cho hắn ngay bây giờ đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!