Chương 9: Gặp họa

Editor: Docke

Yến Vân đến tìm cũng không có gì bất ngờ, sau khi tin đồn Thuận Thân Vương dưỡng một nam sủng bay lên đầy trời.

Thuận Thân Vương Thiên Chi Diệp có vô số sủng cơ, nhưng ngôi vị chính phi vẫn còn để trống, chọc cho cơ thiếp vì vậy mà lục đục với nhau, tính hết kế sách, hắn lại lấy thế làm vui. Nhưng sau khi hắn từ chướng sơn trở về, tính tình đột nhiên thay đổi, chỉ yêu thích một mình Yến Vân.

Thậm chí khi cô ta bỏ đi, hắn còn đích thân đi tìm về. Từ đó có thể thấy được địa vị của Yến Vân ở trong lòng hắn. Bởi vậy, khi tin đồn nam sủng bay ra, nữ nhân khác đều vui sướng khi người gặp họa, còn Yến Vân lại không thể không cảm thấy bất an.

"Mạc đại ca?"

Khi nhìn thấy là Mạc Cửu, cô ta kinh ngạc vạn phần.

Mạc Cửu đau đầu. Tuy nàng là thê tử của Thiên Chi Dạ, cũng là Thuận Thân Vương bây giờ, nhưng đối mặt với nữ tử trước mắt, so với nàng còn danh chính ngôn thuận hơn, thật sự làm cho người ta vừa rối rắm lại vừa bất lực.

Hai nha đầu bởi vì Thiên Chi Dạ thường đến đây mà trở nên tận tâm hết sức với Mạc Cửu, thấy tình huống không ổn liền đưa mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng bày dọn chén tách, ngâm trà chiêu đãi.

Còn Xuân Nhi đã vụng trộm chuồn ra khỏi viện, sau đó chạy thẳng đến thư phòng của Thiên Chi Dạ.

Mạc Cửu cũng không biết sao nha đầu của mình lại thông minh như vậy, trong lòng có chút phiền chán, lạnh lùng nhìn khách đến. "Có chuyện gì?"

Lúc này, Yến Vân cũng có chút luống cuống.

Dù thế nào cô cũng không thể tưởng được, tình địch mới của mình lại là người đã từng giúp đỡ mình. Có lẽ, trong chuyện này có hiểu lầm gì chăng – Cô tự an ủi chính mình. Dù sao, cô cũng chẳng thể nào tưởng tượng được, đường đường là một vương gia lại cảm thấy hứng thú với một gã nam nhân đi đổ dạ hương.

Chuyện này… thật sự không thể tránh khỏi… quá ác liệt đi!

"Ta, ách… Yến Vân đến thăm Mạc đại ca xem huynh dạo này sống đã quen chưa.

"Cô nói có chút lắp bắp, bất giác đã muốn cho mình ở vị trí chủ nhân. Mạc Cửu đưa tay day day thái dương, có chút bất đắc dĩ."Cũng tốt.

"Dứt lời, liền xoay người đùa nghịch hoa cỏ trong viện. Biết tính cách của nàng như thế, Yến Vân cũng không thấy tức giận. Ngược lại, nha đầu thân cận của cô ta lại cảm thấy bất công thay cho chủ nhân, nhịn không được mở miệng chê cười:"Công tử vô lễ quá rồi đó, hay là cậy mình được Vương gia sủng ái, không xem tiểu thư của chúng ta ra gì?"

Yến Vân vốn muốn quát bảo ngưng lại, nhưng đột nhiên muốn biết phản ứng của Mạc Cửu thế nào, từ đó có thể phỏng đoán ra hắn có thật giống như lời đồn hay không, vì thế không nói gì.

Thu Diệp đang bưng trà đến, nghe vậy mày liễu nhếch lên, đã muốn trả lời lại một cách mỉa mai. Nhưng lại nghĩ, Yến Vân được mọi người công nhận là vương phi tiêu chuẩn, cho dù không làm nổi chính phi, dựa vào sự sủng ái của vương gia đối với cô ta, vị trí sườn phi tuyệt đối chạy không được.

Còn quan hệ của chủ nhân nhà mình với vương gia thật sự làm cho người ta tróc đoán không ra, vương gia cũng mười ngày nửa tháng mới đến một lần, huống chi lại là nam tử, dù thế nào cũng không thể có duyên với vị trí vương phi được.

Cân nhắc trước sau, cô ta liền đóng chặt miệng lại, làm bộ như không nghe thấy gì, bưng trà vào sảnh trong.

Mạc Cửu dừng động tác, quay đầu lại, như cười như không nhìn nha đầu kia, không phủ nhận cũng không thừa nhận. "Ta là một kẻ đổ dạ hương, được ta coi trọng đáng tự hào lắm sao?

"Dứt lời, không hề để ý đến hai người, vác cuốc đi đến dưới bậc thềm bắt đầu cuốc cỏ dại trong viện. Tiểu nha đầu bị đối xử như vậy, một lát sau mới phản ứng lại được. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không khỏi đỏ bừng lên. Ngay cả Yến Vân cũng vừa giận vừa quẫn. Nói như vậyrõ ràng là có ý, nha đầu đem cô ta so ngang với nước tiểu phân hôi rồi."Ngươi… Ngươi … Ngươi, ngươi thật thô tục!

"Tiểu nha đầu dậm chân, cả giận nói. Mạc Cửu bật cười, đột nhiên cảm thấy tiểu nha đầu ngây thơ đó thật làm cho người ta hâm mộ, cũng không cảm thấy chán ghét nữa."Mạc A Cửu là kẻ thô thiển, nói chuyện đương nhiên thô tục. Hai vị tiểu thư nếu chịu không nổi, xin mời đi cho!

"Nàng thản nhiên đuổi khách. Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Yến Vân trắng nhợt."Huynh, huynh nói huynh tên gì?

"Mạc A Cửu… A Cửu… Cô ta sao có thể nghĩ tới, sao có thể nghĩ tới… Khó trách sao cứ cảm thấy giống như đã từng quen biết với hắn, tin tưởng hắn một cách khó hiểu, thì ra là bởi vì hắn có gương mặt tương tự với mình. Đêm đó… Đêm đó Gia cứ gọi A Cửu, chẳng lẽ là cái gã trước mắt này sao? Làm sao có thể… làm sao có thể? Mạc Cửu không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của cô ta, thoáng dừng một chút rồi trả lời."Mạc Cửu."

"Vân Nhi!"

Cùng lúc đó, một âm thanh khác cũng đột nhiên vang lên.

Thiên Chi Dạ cũng vội vàng tới nơi, theo sau hắn là Thanh Phong cùng tiểu nha đầu Xuân Nhi.

Mạc Cửu nheo mắt, xem kỹ một chút. Nhìn thấy ánh mắt người kia đầy vẻ lạnh lùng cùng chán ghét, biết không phải là A Dạ, trong lòng khe khẽ thở dài, liền cúi người tiếp tục làm việc của mình.

Yến Vân đảo mắt nhìn hai người một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tình hình như mình suy đoán, trong lòng nghi hoặc, bước chân đã đi đến Thiên Chi Dạ, cười nói: "Gia, ngài đón Mạc đại ca về vương phủ, sao không nói cho thiếp biết một tiếng để thiếp còn sớm đến thăm huynh ấy, nói lời cảm tạ huynh ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!