Chương 21: Người thần bí

Khu cửa Đông, đúng như cái tên, là dựa gần cửa Đông tự phát triển thành một cái khu. Toàn bộ thành ba mặt đối diện núi, một mặt vây quanh con sông vừa sâu vừa rộng. Con sông chính là từ tỉnh B đi thông thành thị khác nhất định phải trải qua. Mặt sông có cái cầu lớn thật lớn, chính là con đường duy nhất đi ra. Khu cửa Đông này bao gồm khu buôn bán, dân cư, cao ốc sừng sững vốn là cảnh tượng phồn hoa, hiện tại cũng là cảnh tối lửa tắt đèn. Chung quanh lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Viên Tư Điềm đứng ở phía sau đám người vất vả vào bên trong khu cửa Đông, khom lưng xoa bàn chân mỏi rã rời, nhìn bốn phía yên tĩnh hắc ám làm người ta lo sợ, tim đập thình thịch bản năng ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng cao gầy của Tiếu Dịch. Cô thấy hắn đang cùng người tên Vương Dương nói chuyện gì, không khí chung quanh hai người có vẻ thoải mái.

Lại là hắn? Viên Tư Điềm ghen tị nghiến răng, dời tầm mắt. Hừ, hiện tại không chú ý tới tôi, về sau anh sẽ biết tôi mới là tốt nhất! Là cô gái xứng đôi với anh nhất! Viên Tư Điềm trong đầu miên man nghĩ, quét mắt ngắm tới bên phải hướng ngõ nhỏ đối diện. Thấy có mấy người võ trang dáng vẻ là quân nhân đang đi qua, cô vui mừng há mồm muốn kêu.

"Ô!?"

Đột nhiên một bàn tay từ phía sau bịt miệng cô, lôi cô kéo tới góc tối không bị cảnh sát phát hiện. Cô sợ quá muốn liều mạng giãy dụa, chợt nghe đến bên tai vang thanh âm cảnh cáo.

"Không được ra tiếng! Coi chừng tôi cho cô sau này không nói được nữa!"

Lời uy hiếp có hiệu quả, sợ chết Viên Tư Điềm cả người run run không lá gan dám phát ra âm thanh.

Đám người Dương Nhất Hàng đi phía trước chú ý tới có chuyện lạ, quay lại tìm kiếm Viên Tư Điềm. Chỉ thấy góc tối một người bịt miệng Viên Tư Điềm rơi lệ vì sợ. Dương Nhất Hàng cảnh giác cầm vũ khí chĩa hướng người nọ, quát hỏi.

"Ngươi là ai?"

"Suỵt! Nhỏ giọng thôi, đừng để bọn họ phát hiện! Đi theo tôi." Trong góc tối người nọ ra hiệu im lặng, lại khoa tay múa chân ý bảo đoàn người theo sát mình, kéo Viên Tư Điềm không dám ra tiếng hướng bên cạnh đi.

Đoàn người thấy người này không có ý xấu, hành động dường như là muốn giúp bọn họ. Hơn nữa Viên Tư Điềm đang trong tay gã, nên mọi người cảnh giác nắm chặt trong tay vũ khí nhẹ nhàng theo sau lưng người thần bí này. Tất cả đi tới một cửa tiệm tạp hóa đã kéo cửa cuốn.

Người phía trước buông ra Viên Tư Điềm, xoay người đem cửa cuốn nhấc lên một lỗ hổng nhỏ, chui vào, hướng mọi người vẫy tay ý bảo đi theo.

Bọn họ nghĩ mình nhiều người, không sợ đối phó không lại một người, cũng tò mò người này có mục đích gì, cả đám chui vào trong tiệm. Người thần bí chờ tất cả vào trong, kéo xuống cửa cuốn khóa lại. Trong tiệm một mảnh tối đen, người thần bí chẳng biết đang làm gì phát ra tiếng động lục đục. Mọi người căng thẳng thần kinh, chợt thấy màu da cam của đèn pin chiếu sáng.

Mọi người ánh mắt đã quen với bóng đêm, bị ngọn đèn kích thích nhịn không được nhắm mắt lại, nhấc tay che khuất ánh sáng mạnh chiếu mi mắt. Qua hồi lâu mắt đã chậm rãi thích ứng.

Dưới ánh đèn pin, mọi người thấy rõ ràng người thần bí. Vương Dương nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mặc áo thể thao có dán chữ cái, một cái quần bò cũ rách màu xanh. Khuôn mặt mày rậm mắt to, đầu tóc ngắn nhuộm màu vàng nhạt có vẻ phản nghịch. Thiếu niên cầm đèn pin mặc cho đoàn người đánh giá mình.

"Cậu…vì cái gì lúc nãy cậu không cho tôi nói chuyện?" Vừa mới hoảng sợ Viên Tư Điềm phát hiện thì ra người che miệng mình chỉ là một anh đẹp trai, lòng sợ hãi liền biến mất, vừa tức giận vừa nghi hoặc hỏi.

"Tôi mới thấy cảnh sát đang tuần tra, nếu lúc ấy tôi có thể gọi họ thì không chừng hôm nay chúng an toàn qua sông!"

Mọi người nghe tin tức này càng thêm hoang mang khó hiểu nhìn chằm chằm thiếu niên. Nghiêm Hoa nghe thấy đã mất đi cơ hội tới địa phương an toàn, phẫn nộ nạt thiếu niên.

"Ngươi là ai? Tại sao ngăn cản chúng ta? Có mục đích gì?"

Thiếu niên bĩu môi, khinh thường mở miệng trả lời.

"Ngu ngốc! Tôi làm như vậy là muốn cứu các người."

"Cái gì? Ý cậu là gì?" Rõ ràng nếu bọn họ cùng cảnh sát tuần tra hội hợp, mọi người sẽ được bình an đưa qua sông. Vì cái gì lại nói ngăn cản bọn họ cùng cảnh sát gặp mặt, mới là bảo hộ bọn họ? Dương Nhất Hàng làm một người quân nhân, không thể hiểu lời thiếu niên.

Thiếu niên ngẩng đầu xem kỹ Dương Nhất Hàng, từ túi tiền lấy ra hình chụp quăng đến trước mặt Dương Nhất Hàng. "Anh chính là Dương Nhất Hàng? Vì chờ anh tôi đợi ở đây đã lâu, suýt nữa sẽ đi trước."

Dương Nhất Hàng nghi hoặc nhặt lên ảnh chụp, đập vào mắt dĩ nhiên là hình ảnh gã và em trai Dương Trì mặc đồ quân nhân gác bả vai đối phương cười tươi?

"Hình chụp này cậu lấy ở đâu ra?" Hình này chỉ có gã và em trai mỗi người một tấm, làm sao có thể nằm trong tay thiếu niên? Dương Nhất Hàng càng nghĩ càng thấy không đúng, lo lắng tiến lên nắm vai thiếu niên.

"Hình chụp này là của em trai tôi! Em trai tôi ở đâu? Vì sao cậu có hình này?"

"Ê ê! Buông ra!" Thiếu nhiên chán ghét bỏ ra bàn tay kiềm vai mình, nhíu mày nói. "Anh hỏi một hơi nhiều vấn đề như vậy, chờ tôi từ từ trả lời chứ."

Vương Dương cũng tiến lên, vỗ vai bình thường trầm mặc kiên nghị nay cảm xúc kích động mất khống chế Dương Nhất Hàng.

"Anh bạn, đừng sốt ruột. Thoạt nhìn cậu ta không giống người có thể làm chuyện có hại cho em trai của anh. Tốt nhất bình tĩnh nghe cậu ta nói, không cần xúc động như vậy."

Dương Nhất Hàng xoa mặt mình nghĩ cách trấn tĩnh trở lại, hít thở sâu vài lần rốt cuộc hơi bình tĩnh, ánh mắt nghi vấn nhìn thiếu niên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!