*Bang!!*
*Bang!!!!*
*Rắc!!!*
*Đoàng đoàng!!!*
Chó chết, lại hết đạn! Vương Dương lấy ra băng đạn đã trống rỗng, vứt bỏ, lục trong ba lô lấy băng đạn khác, nhanh chóng lắp vào. Cậu tựa lưng Tiếu Dịch, lẫn nhau đánh yểm trợ bắn đám cương thi vọt tới từ trước sau trái phải.
"Mấy người đó làm gì chậm chạp dữ vậy? Nếu không đến, chúng ta đều xài hết đạn."
"Xuống dưới." Tiếu Dịch ở sau lưng cậu đáp một câu.
"Gì?"
Vương Dương ánh mắt đảo qua cầu thang cuốn, quả nhiên thấy Trầm Phương và Lý Du lảo đảo xuống. Trầm Phương nhìn thấy cương thi xông tới trước mặt mình, từ từ nhắm hai mắt lấy hết can đảm rút ra con dao dài dùng sức bổ về phía cương thi. Đáng tiếc sức lực quá nhỏ chém không đứt cổ cương thi, nhưng ít nhất ngăn trở tốc độ cương thi tiến tới.
Trái lại Lý Du thân cao không bằng Trầm Phương, ngay cả sức lực cũng thua phái nữ. Lý Du đôi mắt đỏ bừng run run đứng sau lưng Trầm Phương, bộ dáng giống như cương thi mà qua là y liền khóc cho chúng nó xem. Cầm trong tay gậy bóng chày tựa như bài trí, hoàn toàn không nghĩ tới dùng nó đánh cương thi.
Vương Dương tốt bụng bạo đầu một cương thi đang muốn táp bọn họ, dùng sức vẫy tay ý bảo họ mau lại đây.
Trầm Phương nhìn đến Vương Dương ngoắc mình, cũng muốn đi nhưng lo lắng quay đầu nhìn hướng trên lầu, không biết chị gái sao rồi. Cô cùng Lý Du đi vài bước, lại một lần nữa quay đầu nhìn, chợt một bóng dáng xuất hiện, nhìn lại thì thấy là Phương Chí Hoành. Cô nhìn kỹ lần nữa, không thấy ai khác. Chị của cô đâu? Tại sao chỉ có một mình gã?
Phương Chí Hoành bước nhanh xuống tầng trệt, nắm tay Lý Du vẻ mặt từ hoang mang đến thấy mình thì tràn đầy hân hoan. Gã nói với Trầm Phương.
"Chúng ta mau đi thôi! Cương thi trên lầu sắp đuổi theo tới!"
"Chị của tôi đâu?" Trầm Phương không thèm nghĩ nhiều như vậy, chỉ lo lắng hỏi tình hình chị gái.
"Trước đi ra ngoài đã, rồi tôi sẽ nói cô biết." Phương Chí Hoành không chịu nói tình hình chị gái cho cô biết, chỉ kêu cô ra ngoài rồi nói sau.
Tránh thoát tay Phương Chí Hoành vươn ra, Trầm Phương ở tại chỗ rống to.
"Nếu không nói rõ thì tôi sẽ không đi! Chị của tôi đâu? Chị ấy ở đâu?"
"Ai!" Phương Chí Hoành thở dài, nhìn Trầm Phương kiên quyết không chịu đi đành trầm trọng nói. "Chị cô vì không để cương thi đuổi theo mọi người, bị cương thi đâm trúng, kiên quyết giữ cửa không cho cương thi đi ra, muốn chúng ta đi trước."
"Không…. tôi phải trở về!" Nghe tới đây, Trầm Phương cảm xúc kích động muốn quay người lên lầu.
Phương Chí Hoành nhanh tay giữ chặt cô, nói. "Chị cô đã bị thương rất nặng, sống không được. Cô ấy muốn tôi chuyển lời cuối cùng cho cô, bảo cô phải sống tốt. Giờ nếu cô đi lên chịu chết, như vậy chẳng phải làm chị cô uổng công hy sinh ư?"
"Tôi không cần chị hy sinh vì tôi! Tôi tình nguyện chết thay chị!" Trầm Phương quá thương tâm, không thể khống chế cảm xúc, suýt nữa té ngã.
Phương Chí Hoành thấy cô mất lý trí, vội vàng kéo cô và Lý Du cùng nhau hướng tới nhóm Vương Dương, Tiếu Dịch.
Xài hết hai băng đạn, Vương Dương bi kịch phát hiện không bao giờ có thể lấy đạn từ trong ba lô nữa. Cậu quay đầu xem Tiếu Dịch, thấy hắn rút ra một thanh đao dài chẳng biết lấy từ đâu ra, nhanh gọn bổ đầu một cương thi trước mặt, thoải mái tựa như cắt dưa hấu. Cương thi bị chém thành hai nửa, lộ ra bên trong bộ óc đen vàng hư thối, còn kiên cường đứng lung lay vài cái mới chịu ngã xuống đất.
Vương Dương kinh ngạc, cần bao nhiêu khí lực mới có thể đem sọ não một người tựa như chẻ dưa hấu thoải mái mở ra? Nếu là dùng cưa điện thì hiệu quả tương tự, nghĩ như vậy, Vương Dương bắt đầu suy nghĩ có nên đi tìm cưa điện làm vũ khí. Bất quá hiện tại không phải lúc miên man suy nghĩ. Xem ra tất cả đều không còn viên đạn, bắt đầu dùng đao thương côn bổng làm vũ khí ngăn cản cương thi.
May là cương thi ngoài cửa đã bị dẹp chỉ còn một phần nhỏ, cũng đủ để cả bọn an toàn chạy ra. Vương Dương nói với những người khác.
"Mọi người chạy nhanh ra ngoài! Đã hết đạn, nếu không mau trốn thì chờ làm mồi nhắm cho cương thi đi!"
Nghe vậy tất cả vội vàng chạy hướng cửa. Vương Dương đi đầu xông ra, mở cửa chiếc xe việt dã của mình, nhân lúc rảnh lớn tiếng hỏi đám Dương Nhất Hàng theo sát sau lưng.
"Các người định làm sao? Có muốn tôi mở khóa một chiếc xe cho không?"
Đối với hành vi trộm xe của Vương Dương, bản thân là cảnh sát Dương Nhất Hàng bản năng kháng cự cau mày, dù biết rõ thời điểm hiện tại không thể quá so đo. Gã nhìn xung quanh chợt thấy đối diện đường cái đậu chiếc xe cảnh sát, nó không có bị Dương Trì lái đi. Dương Nhất Hàng trong lòng nghi hoặc, như vậy em trai đi trở về bằng cái gì. Gã từ chối ý tốt của Vương Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!