Chương 36: Dạ vấn

Dịch giả: Lê Nghĩa

Biên: Phuongkta1

Sắc mặt Từ Hàn trì trệ, hắn không nghĩ nam tử say rượu kia lại nghĩ ra được biện pháp như vậy.

Hả? Những gã sai vặt đang xông lên có chút nghi hoặc, vội ngừng nắm đấm đang giơ cao, quay nhìn vị đại hán cầm đầu với ánh mắt phân vân.

Nhưng tròng mắt vị đại hán kia rực đỏ, y cũng không cần suy nghĩ chút nào, chỉ vào hai người đánh tất cả cho ta!

Mấy gã sai vặt nghe vậy, tự hiên không chút chậm trễ, lập tức giơ cao nắm đấm, đánh tới mặt Từ Hàn.

Hai con ngươi Từ Hàn phát lạnh, hắn vốn định ra ngoài đi dạo, lại không nghĩ tới gặp phải chuyện như vậy. Hắn đang định lên tiếng giải thích một chút, nhưng đối phương lại không hỏi trắng đen.

Từ Hàn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, tâm hắn khẽ động, cánh tay được bao bọc bởi vải trắng mãnh liệt xuất ra. Đó là một nắm đấm thẳng, không có chiêu thức cũng không có sự hoa mỹ.

Chỉ đơn giản là một quyền, lực theo đó mà xuất ra.

A…!

Những âm thanh và tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy gã sai vặt đang vây quanh đồng loạt bị đánh rơi ra ngoài.

Từ Hàn đứng nguyên tại chỗ, khóe miệng nở nụ cười cổ quái, vui vẻ nhìn gã đại hán cầm đầu kia.

Chân gã đại hán bắt đầu run lên, mấy tên sai vặt đang nằm kêu rên không thôi trên mặt đất xung quanh. Vừa rồi y có cảm giác mình như là một vị tướng quân, hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm. Còn bây giờ, lại trở thành một kẻ cô độc.

Mà trong mắt y, nụ cười của Từ Hàn lại dữ tợn vô cùng.

Bịch!

Một tiếng động nhỏ vang lên, gã đại hán vừa rồi còn đang kiêu ngạo vội vàng quỳ xuống, quay về phía Từ Hàn cầu xin tha thứ:

"tiểu nhân có mắt như mù, làm phiền tới đại gia rồi, xin đại nhân rộng lượng bỏ qua cho tiểu nhân!"

… Gã đại hán có thái độ trước sau bất nhất như thế, khiến cho Từ Hàn có chút khó xử, sững sờ.

Đi đi Hắn không có hứng thú, vội khoát tay áo nói với gã đại hán. Dù sao hắn cũng có hơn mười năm làm ăn mày, đại hán này suy cho cùng hoặc có chút đáng hận hoặc có chút ít tâm tư, thế nhưng cũng vì miếng cơm manh áo mà lăn lộn.

Thấy Từ Hàn không có ý tứ làm khó, đại hán lập tức vui mừng, vội vàng hét mấy gã sai vặt đang nằm lăn lộn dưới mặt đất, vội vàng dìu nhau dậy.

Từ Hàn lơ đễnh, khoát tay áo, lúc này mấy tên kia mới dám lục đục rời đi.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Từ Hàn mới quay người lại phía sau lưng mình.

Người khởi xướng tất cả những chuyện này chính là tên nam tử trung niên quỵt tiền uống rượu kia.

Từ Hàn có thể bỏ qua cho những gã sai vặt, chuyện này vốn là do vị khách quỵt nợ mà ra. Tuy rằng bọn họ xử lý có chút thiếu sót, nhưng mà có đạo lý thiếu nợ trả tiền nên cũng không có mắc sai lầm lớn.

Trái lại, vị khách này chẳng những không thưởng thì thôi, lại còn muốn họa thủy đông dẫn, thực sự đáng hận. Từ Hàn cũng không tự dưng mà giết người vô cớ, nhưng cũng không phải tùy ý để người khác lợi dụng.

Nhưng khi hắn quay đầu lại thì phát hiện ra, vị nam tử trung niên kia đã biến mất từ lúc nào. Hắn nhướng mày, hiện tại hắn đã là Kim Cương cảnh.

Bởi vì có quan hệ với việc chỉ tu ngoại công, nên có chút không bằng so với tu sĩ cùng cảnh giới, nhưng thính giác lại có chút công phu.

Môt gã say rượu, làm cách nào để trốn thoát mà hắn không thể phát hiện ra được, nếu nhìn vào điểm này thì cớ sao gã lại bị mấy tên sai vặt, thân không có nửa tấc tu vi đánh cho răng rơi đầy mặt đất?

Hắn nhìn con phố trống vắng phía sau, khẽ lắc đầu, không suy nghĩ gì thêm nữa.

Trên đời việc lạ quá nhiều, hắn cũng không thể hiểu rõ từng cái được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!