Dịch giả: Phuongkta1
Thương Hải Lưu rốt cuộc đang nghĩ điều gì, Phu tử của Thiên Sách phủ nghĩ mãi mà không rõ, Từ Hàn cũng không thể hiểu được.
Nhưng cuối cùng Phu tử vẫn đồng ý với Thương Hải Lưu, y thu nhận Từ Hàn làm đồ đệ ở trước mặt lão.
Khi đó, trên mặt Thương Hải Lưu trên mặt hiện lên một nụ cười phát ra từ đáy lòng.
Nhưng chẳng biết vì sao, nụ cười kia lại khiến Từ Hàn chợt đau nhói.
Ngày thứ hai, Thương Hải Lưu liền từ biệt Phu tử dẫn theo Từ Hàn cùng Huyền nhi một lần nữa lên đường.
Bọn hắn đã đi tới biên giới U châu, dùng khả năng của bọn hắn thì chỉ mất hơn mười ngày có thể đến chỗ mà trong miệng Thương Hải Lưu nhắc tới —— núi Đại Uyên.
Cuộc lữ trình đột ngột bắt đầu rốt cuộc muốn đi tới điểm cuối, nhưng trong lòng Từ Hàn lại cảm thấy bất an khó hiểu.
Gần đây nửa năm ở chung Từ Hàn chưa bao giờ hỏi tới những thứ liên quan đến quan hệ của Thương Hải Lưu, so với phản đồ của Kiếm Lăng, là kẻ cực kỳ ác độc như trong miệng người đời.
Từ Hàn biết rất đơn giản, chỉ nhiều hơn một ít từ ngữ trau chuốt thí dụ như cố chấp, mạnh miệng, chết vì sĩ diện....
Nói cho cùng, hắn vẫn không thể hiểu được Thương Hải Lưu.
Ba mươi năm trước vì sao lão lại khiến đồng môn bị thương, trôm kiếm từ bên trong kiếm trủng của Kiếm Lăng, sau đó phản bội sư môn, Từ Hàn không biết.
Trong ba mươi năm lão làm cách nào từ một tên phản đồ của Kiếm Lăng Nam Hoang trở thành người khiến cho cả người và Thần ở Đại Chu phẫn nộ, Từ Hàn cũng không biết.
Mà ba mươi năm sau, vì sao lại cố chấp muốn đi tới núi Đại Uyên, Từ Hàn vẫn không thể hiểu được.
Thực ra Từ Hàn cũng không để ý, Thương Hải Lưu là thiện hay ác cũng không liên quan nhiều đến hắn, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy Thương Hải Lưu đối xử với hắn rất tốt, hắn liền muốn báo đáp lão. Chỉ thế thôi.
Thế nhưng cuộc nói chuyện giữa Thương Hải Lưu và vị Phu tử Thiên Sách phủ ở trong thành Khúc Cảnh vẫn còn rõ mồn một trước mắt Từ Hàn, hắn mơ hồ cảm giác được Thương Hải Lưu đang để lại cho hắn một con đường lui. Mà chuyện như vậy lại khiến Từ Hàn lo sợ bất an.
Tám ngày trôi qua.
Có lẽ bởi vì bọn hắn đã rời xa Trung Nguyên, hoặc do thời tiết U châu thực sự cực kỳ ác liệt.
Tám ngày này, bọn hắn rút cuộc không thấy những con ruồi đáng ghét như trước kia.
Bọn hắn một đường rất thuận lợi, hiển nhiên đã đi tới dưới chân núi Đại Uyên.
Cảnh ban đêm buông xuống, gió tuyết giống như thường ngày đúng hạn tới.
Từ Hàn tìm chút ít củi khô ở trong rừng cách đó không xa mang về đến sơn động mà bọn hắn cư trú, lập tức đốt lên đống lửa, dùng nó để sưởi ấm.
Thương Hải Lưu ở một bên cầm thanh trường kiếm cổ quái màu đỏ tươi kia yên tĩnh lau sạch nó, Từ Hàn nhìn lão một cái, không có nhiều lời mà yên lặng chạy đến bên cạnh Huyền nhi rồi ôm lấy nó, giống nhau mỗi một ngày trước kia bắt đầu hấp thu Yêu lực cuồng bạo trong cơ thể nó.
Chuyện này Từ Hàn đã làm hơn trăm lần, sớm đã như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Chờ hắn hoàn thành việc hấp thu Yêu lực, lại dùng 《 Tu La quyết 》 luyện hóa những Yêu lực kia trong đống tuyết, đã trôi qua hơn một canh giờ.
Huyền nhi đã nằm ở bên cạnh đống lửa ngủ thật say, mà Thương Hải Lưu vẫn còn đang lau thanh trường kiếm trong tay lão.
Từ Hàn trầm mặc ngồi tới, hắn hơi hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi:
"thanh kiếm này chính là thứ mà những người kia muốn?"
Bất kể là nanh vuốt của Trường Dạ Ti hay là những giang hồ giặc cỏ trục lợi đều không chỉ một lần ép hỏi Thương Hải Lưu về tung tích của một thanh kiếm.
Thương Hải Lưu đều thẳng thắn thừa nhận thanh kiếm kia chính là vật mà lão để Từ Hàn đeo trên lưng, nhưng chẳng biết vì sao những người kia lại không hề tin chuyện này, ngược lại cảm thấy Thương Hải Lưu đang đùa bỡn bọn chúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!