Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông

Dịch: Phuongkta1

Đó là hai chữ bay bổng then chốt.

Thật giống như gió trong khe núi, cây cỏ ven đường.

Tầm thường đến mức không khiến người ta liếc mắt nhìn.

Nhưng cũng theo lời ấy rơi xuống, gió đêm nhẹ nhàng chợt bắt đầu cuồng bạo, giống như một loại rung động mãnh liệt tuôn ra, rồi ngay lập tức im lặng ngừng lại.

Cũng giống một vị kiếm khách, rút kiếm, vào bao.

Làm liền một mạch, đầu lâu của kẻ địch đã rơi, nhưng một khắc này lại thêm khắc sâu trên vỏ kiếm, bên trong hào quang hoa lệ của mũi kiếm.

Nụ cười trên mặt nam tử áo xanh dần dần đọng lại, sắc thái trong ánh mắt gã từ dữ tợn đến kinh ngạc, từ kinh ngạc đến khiếp sợ, lại từ khiếp sợ hóa thành sợ hãi thật lâu vẫn không thể tan đi.

Cái chết mà Từ Hàn chờ đợi rốt cuộc vẫn không buông xuống.

Yên tĩnh bỗng nhiên đến khiến cho hắn theo bản năng mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt lại là một hình ảnh khiến hắn nhớ mãi từ nay về sau.

Mũi kiếm của đám Tu La chỉ cách hắn trong gang tấc, sát ý trong con ngươi bọn chúng vẫn đang còn sôi trào.

Nhưng thời gian và không gian dường như đọng lại ở một khắc này.

Sau đó.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

...

Mấy thanh âm khẽ vang lên ở trong đêm dài yên tĩnh.

Máu tươi cực nóng bắn ra từ chỗ cỗ những Tu La áo đen này, đầu của bọn chúng cùng lúc đó dùng một vết cắt bằng phẳng từ trên cổ của bọn chúng rơi xuống, thân thể cũng đồng loạt ngã xuống đất.

Từ Hàn ngây ngẩn cả người.

Hắn cũng không thể hiểu trong thời gian một hơi thở khi mình nhắm mắt lại thì nơi đây cuối cùng đã xảy ra những chuyện gì.

Hắn không thể tưởng được rốt cuộc thứ gì có thể im hơi lặng tiếng chém giết hơn mười vị Tu La trong thời gian ngắn như vậy.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía người còn sống duy nhất trong trận chiến này

-- vị nam tử áo xanh kia.

Mà cũng trong tích tắc ánh mắt hắn rơi xuống trên người nam tử.

Bịch!

Chỉ nghe một tiếng giòn vang như vậy, nam tử áo xanh vừa rồi còn không ai bì nổi thân thể giống như đã mất đi khí lực vốn có, bỗng nhiên quỳ xuống.

"Tha cho... Tha mạng..." Đầu lưỡi của gã dường như đã dính lại, lúc nói chuyện đứt quãng, đầu cũng cực kỳ thấp, ngạo khí trước kia như ảo ảnh trong tản đi, nhìn qua chỉ giống như một con chó nhà có tang.

Từ Hàn vẫn đang sững sờ, nhưng hắn theo bản năng cho rằng vẻ sợ hãi của nam tử cũng không phải do hắn gây nên.

Vì vậy, hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại phía sau lưng, đã thấy trong bóng tối nơi xa có một cái bóng người đang chậm rãi đi tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!