Tin tức Kiếm Long quan rốt cục truyền về.
Tin tức xác thực lại khiến cho mọi người cực kỳ khiếp sợ, thiết kỵ Đại Hạ còn chưa công phá Kiếm Long quan.
Mà do vị Mục Vương kia tự mình mở cửa, dẫn binh vào quan.
Nghe nói đây là tin tức một vị Ngự sử của Trường Dạ ty đóng ở Kiếm Long quan mang về.
Đương nhiên trong thời gian gần mười năm trước kia, mọi người chưa bao giờ nghe nói Kiếm Long quan ngoại trừ Mục Gia quân còn có Ngự sử nào khác, bởi vậy người gọi là Ngự sử này đến tột cùng là Ngự sử hay là gian tế được sắp xếp ở bên cạnh Mục Cực, điểm này rất đáng để tranh luận.
Song đây hiển nhiên không phải là trọng điểm mà mọi người quan tâm.
Mục Cực phản bội, hai mươi vạn Mục Gia quân cực kỳ thiện chiến nắm trong tay y, cộng thêm năm mươi vạn thiết kỵ triều Hạ trong tay vị Thôi Đại quốc trụ kia, số lượng binh mã như vậy đã đủ để trở thành lực lượng đáng sợ khiến cho Đại Chu diệt quốc.
Trên triều đình trong lúc nhất thời ai ai cũng cảm thấy bất an.
Cho dù là Chúc Hiền sau khi nghe được tin tức truyền lại cũng giận tới mức hổn hển, suốt một ngày đó, trong hành cung của lão truyền đến tiếng rống giận cũng chưa bao giờ dứt.
Triều đình hoảng hốt, dự định điều phối binh mã khắp nơi.
Nhưng thiên tai mấy năm qua, vì giảm bớt áp lực của triều đình, ngoài trừ mấy cửa ải trọng yếu thì số lượng binh mã của các quận đều giảm dần qua các năm...
Cho dù có người nơi tay cầm trọng binh, nhưng đều là từ Phiên vương của riêng mình hoặc châu mục lấy lương thực của mình ra nuôi dưỡng, sao có thể cam tâm đưa cho Chúc Hiền điều đến Đại Hoàng thành chịu chết?
Điều lệnh của triều đình như tuyết truyền đến các nơi, nhưng cuối cùng quân ngũ lên đường đi tới Đại Hoàng thành cũng không quá hơn hai vạn người, cộng thêm vị Lâm Thủ kia trên tay nắm mười vạn binh mã, tính đầy đủ cũng không quá mười hai vạn người, mà số lượng như vậy có thể thủ vững bảy mươi vạn đại quân tấn công ư?
Cho dù chỗ kia có Lâm Thủ, cũng là người được xưng tướng thủ thành đệ nhất thiên hạ, nhưng thiên hạ Đại Chu vẫn ôm thái độ hoài nghi cực lớn đối với việc này.
Giấc mộng ca múa thiên hạ thái bình trong thành Trường An rốt cục bị thiết kỵ Đại Hạ đạp nát.
Khoác trăng mang sao, mọi người phi nước đại một đường, bốn ngày sau đã đi tới đô thành của Đại Chu này.
Thành Trường An vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng dưới sự náo nhiệt đó lại bao bọc sợ hãi mà người nào cũng biết được.
Rất nhiều quán hàng đóng cửa, người đi đường phần lớn vội vội vàng vàng, tửu khách ngồi ở quán rượu đàm luận cũng không còn là chuyện phong lưu gì nữa, mà chỉ nhíu mày nghĩ sâu đến đại chiến sắp phát sinh kia.
Thiên Sách phủ đến đối với thành Trường An hiện giờ đã như một sợi dây kéo căng mà nói có thể coi là một chuyện đại sự, đám người Từ Hàn một đường đi tới đương nhiên không tránh khỏi bị những người đi đường này chỉ trỏ.
"Thiếu niên kia chính là Thiếu phủ chủ Thiên Sách phủ?"
"Nghe nói hình như còn là con rể của Ninh quốc hầu Diệp Thừa Thai."
"Ba ngàn công khanh, ba vạn quân Thiên Sách phủ chỉ còn lại chút nhân mã như vậy? Bằng bọn họ có thể giải được nguy cơ của Đại Hoàng thành sao?"
"Khó nói, cho dù là cửa ải Chúc Hiền Trường Dạ ty kia cũng chưa chắc đã có thể vượt qua."
"Mấy ngày nay Chúc Hiền vội vàng triệu tập binh mã, chỉ sợ không có tâm tư để ý đến những tàn binh bại tốt này đâu."
"Lúc này...! Nếu có Phu Tử ở đây thì tốt rồi..."
Dọc theo đường đi, người ở hai bên xì xào bàn tán đại khái không thể gạt được lỗ tai Từ Hàn, hắn nghe được những lời nói này, lông mày nhíu sâu.
Nhìn bộ dáng những người đang đàm luận này đều là những nhân vật có mặt mũi trong thành Trường An, nạn diệt nước trước mắt, vốn là thân nam nhi mà lại không nghĩ làm thế nào chống đỡ kẻ thù bên ngoài, trái lại còn giống như đàn bà vây quanh đầu đường tám chuyện.
Trường An là như thế, Đại Chu như thế, cũng khó trách chiến sự ở biên cảnh Đại Chu mấy năm nay lại nổ ra nhiều lần.
Nếu không có Kiếm Long quan của Bắc Cương vương Mục Cực và Thiên Sơn quan của Triệu vương Triệu Chử, chỉ dựa vào những vương công quý tộc gấm vóc này để bảo vệ Đại Chu, nói là thiên phương dạ đàm* cũng không quá đáng.
"Phủ chủ cảm thấy Trường An như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!