Chương 78: (Vô Đề)

Ôn Nhiễm nói, khi ấy bọn họ không thể kết bạn được.

Chỉ một câu đơn giản, Tạ Vân Lễ đã hiểu ý cô.

Trong mắt trẻ bình thường, kết bạn với các đứa bé cùng tuổi rất đơn giản, chỉ cần cười với nhau, chia sẻ một ít đồ ăn vặt, cả hai đã trở nên thân thiết. Nhưng với trẻ tự kỷ, có thể ở gần nhau nhiều năm cũng không nói một lời, nhiều khả năng các bé còn không hiểu ý nghĩa của cụm từ "bạn bè".

Đối với Ôn Nhiễm và Tiểu Trí, thay vì nói họ là "bạn bè" theo nghĩa truyền thống, chi bằng nói họ là "đồng loại" chia sẻ chung sở thích, vì vậy trong phạm vi sở thích đó, họ có thể giao tiếp theo cách của mình.

Ôn Nhiễm chọn một số đồ ăn vặt in hình động vật trên bao bì, cô biết chắc chắn Tiểu Trí sẽ thích các loại này.

Không biết từ lúc nào cô đã chọn nhiều đồ đến mức một xe đẩy cũng không đủ, Tạ Vân Lễ bèn kéo một xe trống khác tới để cô bỏ vào tiếp.

"Có phải, hơi... nhiều rồi không?"

Tạ Vân Lễ nói: "Không sao, dư thì em ăn."

"Em không ăn." Ôn Nhiễm lắc đầu: "Đồ ăn vặt, sẽ làm em béo."

"Béo cũng tốt, nhưng em không béo được đâu." Tạ Vân Lễ dùng một tay ôm vai cô, véo nhẹ cánh tay mảnh mai của cô: "Ăn hết mớ này em cũng không béo nổi."

Ôn Nhiễm vốn có cơ địa không mập, dù cô "kén ăn" theo thói quen nhưng dì Chúc rất chú ý đến dinh dưỡng, Tạ Vân Lễ cũng thường xuyên mua các loại thực phẩm bổ sung cho cô. Nhưng bất kể cô ăn thế nào, cân nặng vẫn không thay đổi.

Thỉnh thoảng tăng được một hai ký, cô sẽ nhanh chóng sụt xuống. Vì vậy lúc nào trông cô cũng gầy yếu.

Ôn Nhiễm ăn uống không hiệu quả, Tạ Vân Lễ muốn cô cố gắng rèn luyện thân thể, nên thường kéo cô ra ngoài đi dạo, đôi khi chạy bộ một chốc.

Song, lần nào cô chạy theo anh, sắc mặt cũng chuyển từ đỏ bừng sang tái nhợt, có lúc cô còn suýt ngất xỉu. Tạ Vân Lễ không dám để cô chạy bộ nữa, chỉ đành từ từ.

Thậm chí anh còn tìm một chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng, nhờ dì Chúc bổ sung dinh dưỡng hằng ngày cho Ôn Nhiễm theo thực đơn của chuyên gia.

Một năm trôi qua, cân nặng của Ôn Nhiễm vẫn không thay đổi nhưng sắc mặt cô đã hồng hào hơn nhiều, chí ít đã có sức sống. Cô không còn dễ dàng trắng bệch mặt khi mệt, thi thoảng còn tự nguyện ra ngoài phơi nắng.

Giống việc mua sắm, trong những chuyện mà cứ cách một thời gian cô sẽ chủ động muốn làm, tới trung tâm cứu trợ cũng thuộc số đó.

Ngoài nguyên nhân tự kỷ bẩm sinh khiến cô không muốn tiếp xúc với người khác, lý do chính trước đây cô không ra ngoài, có lẽ vì bóng ma tâm lý quá lớn. Còn bây giờ, cô đã dần thoát khỏi ám ảnh ấy, can đảm hơn.

Tất nhiên cô can đảm hơn, phần lớn vẫn nhờ Tạ Vân Lễ ở bên cạnh.

Khi mọi thứ gần xong, cuối cùng họ chất đồ lên xe.

Ôn Nhiễm bỗng nhiên thèm trà sữa, nhưng cô ngại mở lời. Thấy biểu cảm của cô, Tạ Vân Lễ hiểu ngay: "Sao thế? Em muốn gì à?"

Ôn Nhiễm chỉ về phía cửa hàng bên đường.

Tạ Vân Lễ gật đầu: "Được."

Đấy là một thương hiệu trà sữa healthy nổi tiếng, chỉ dùng sữa tươi và trái cây tươi, Tạ Vân Lễ đã mua cho cô vài lần, cô không hay uống nên tất nhiên yêu cầu này sẽ được đáp ứng.

Anh nắm tay Ôn Nhiễm, băng qua đường mua trà sữa.

May mắn hàng đợi không dài, Tạ Vân Lễ lấy số, gọi một ly vị Ôn Nhiễm thích.

Xuyên suốt quá trình này, anh luôn nắm tay Ôn Nhiễm. Khi có người xung quanh, anh sẽ ôm vai cô, để cô dựa vào mình.

Đối với người khác, họ chỉ là một cặp vừa đẹp mắt vừa đẹp đôi, chắc chắn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Vì khát khao bảo vệ mạnh mẽ, Tạ Vân Lễ gần như nắm tay cô một tấc không rời, che chở cô kín kẽ. Chỉ cần thấy ai tới gần một chút, anh sẽ lập tức ôm cô vào lòng.

Mặt khác, Ôn Nhiễm có thể cảm nhận được người khác đang nhìn mình đăm đăm, nhưng cô không căng thẳng khó chịu nhiều nữa. Vì khi cô được Tạ Vân Lễ nắm tay, sự hiện diện của anh đã xua tan tất cả mọi ánh mắt khiến cô không thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!