Chương 50: (Vô Đề)

Ôn Nhiễm không biết mình đã thiếp đi thế nào.

Cô cảm giác bản thân như đang bước vào một giấc mộng. Ở đấy, cô lặng lẽ chạy tới đầu giường của Tạ Vân Lễ, nắm ngón tay anh, sau đó… hình như cô đã đánh thức Tạ Vân Lễ.

Anh nói gì ấy nhỉ?

À, anh bảo anh sắp đánh đuổi được quái vật rồi.

Kế tiếp anh trao cho cô một nụ hôn.

Nhớ về cảnh ấy, Ôn Nhiễm ngồi bật dậy che trán mình.

Tạ Vân Lễ… hôn trán cô? Là thật sao?

Không không không, nhất định chỉ là mơ thôi đúng không?

Nhưng dường như giấc mơ này là thật đấy?

Ôn Nhiễm càng nghĩ càng thấy không đúng, càng ngẫm càng đỏ mặt. Cuối cùng khắp người cô còn nóng bừng, Ca Ca nhảy quanh giường cũng không thấy cô chú ý đến mình. Đợi tới lúc cô nhìn Ca Ca, bé đã ư ử tủi thân rồi.

"Ca Ca…" Ôn Nhiễm vội vàng bế bé lên: "Ca Ca… chị xin lỗi, chị không để ý tới em… Em có biết, đêm qua chị… ừm… có phải đêm qua… có phải, đã lén lút sang phòng của Tạ Vân Lễ không?"

Ca Ca nghiêng đầu nhỏ, tỏ vẻ mình không biết gì cả.

Thế nên… thật sự không phải là mơ?

Nhận ra sự thật dịu dàng này, cô ôm má, nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Đợi nhiệt độ giảm xuống, cô nhớ ra hôm qua tựa hồ mình đã tự về phòng.

Hình như vì… sau nụ hôn của Tạ Vân Lễ, cô đã ngây ngẩn.

Cũng không rõ cô bần thần bao lâu, Tạ Vân Lễ chợt hỏi: "Cần anh dỗ em ngủ không?"

Cô nghe được câu này, tâm trí như trở nên trống rỗng.

Cô lắc đầu, choáng váng tự về phòng, choáng váng leo lên giường.

Chẳng mấy chốc cô đã buồn ngủ.

Lúc sắp ngủ, dường như cô nghe thấy tiếng Tạ Vân Lễ đến giường cô nhìn cô một lát, anh còn sờ trán cô.

Sau đó cô đã hoàn toàn chìm vào mộng.

Đang ngẩn người nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, cô đột nhiên phát hiện cô đã chậm trễ không ít thời gian. Từ lúc cô tỉnh giấc cho đến bây giờ, đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua.

Cô vẫn chưa dẫn Ca Ca đi vệ sinh nữa! Bảo sao Ca Ca cứ uất ức chạy quanh cô.

"A… Xin lỗi Ca Ca!" Ôn Nhiễm hốt hoảng mặc quần áo vào rồi bế Ca Ca lên. Vừa xuống lầu, cô đã thấy Tạ Vân Lễ đứng ở cầu thang, đang chuẩn bị bước lên.

Vào khoảnh khắc đôi bên chạm mắt, Ôn Nhiễm giật mình nhìn sang chỗ khác.

Nhịp tim lập tức tăng tốc.

"Dậy rồi à em?"

Ôn Nhiễm gật đầu: "Em… em phải dẫn Ca Ca đi…"

"Để anh, đứng dưới lầu còn nghe thấy tiếng bé ư ử nữa." Tạ Vân Lễ vươn tay, ý bảo cô đưa Ca Ca cho anh: "Em… có vẻ mặc ngược áo rồi, về phòng chỉnh lại đi em."

Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!