Đến cửa phòng, Ôn Nhiễm đột nhiên xấu hổ. Cô loanh quanh trên hành lang, khi nghe thấy tiếng Tạ Vân Lễ lên lầu, cô vội vàng đứng ở cửa.
Sao mình hồi hộp như vậy? Vì sao lại hồi hộp chứ?
Làm thế nào mới có thể ngừng hồi hộp đây, như mỗi lần anh tặng quà cho cô đấy?
Tạ Vân Lễ tặng cho cô nhiều quà, trông anh rất tự nhiên.
Khi lên lầu, thấy cô đứng lưỡng lự ở cửa phòng ngủ của anh, Tạ Vân Lễ chợt cảm thấy rất thú vị: "Quà để trong phòng à?"
"Vậy anh vào nhé?"
Ôn Nhiễm vẫn đứng cản đường anh, ấp úng: "Hay… hay, hay chờ một lát…"
Trong mắt Tạ Vân Lễ ánh lên niềm vui: "Món quà này cần phải chờ sao?"
"Vâng… vâng…" Ôn Nhiễm cúi đầu không nhìn anh, tựa như cũng muốn anh xem, rồi lại ngại để anh vào trong. Đấu tranh hồi lâu, cô mới lấy hết can đảm nói: "Nếu… nếu anh không thích…"
Tạ Vân Lễ chân thành bảo: "Anh đã nói rồi, chỉ cần em tặng thì anh sẽ thích hết."
Ôn Nhiễm nghiêng đầu: "... Vì sao?"
"Vì sao à…" Tạ Vân Lễ thấp giọng lặp lại câu hỏi của cô: "Vậy em thương Ca Ca, vì sao thương? Nếu bé không đáng yêu, em sẽ không thương bé à? Nếu bé không nghe lời em, quậy phá trong nhà, làm hư đồ của em, em còn thương bé không?"
Ôn Nhiễm gật đầu, kiên định đáp: "Có, bé là Ca Ca của em… Dù bé thế nào, em cũng thương."
Tạ Vân Lễ gật đầu: "Thế nên, vì sao anh không thể thích… đồ em tặng chứ?"
Ôn Nhiễm hơi nghiêng đầu, cảm thấy có phần hợp lý, rồi dường như không đúng lắm.
Đương nhiên cô không hiểu thế nào là câu nói mang hàm ý khác. Ẩn ý đằng sau vài lời trên, Tạ Vân Lễ không định giải thích cho cô, chỉ tiến tới một bước đè lên tay nắm cửa: "Để anh vào, nhé?"
Tư thế của anh, gần như áp sát vào cô.
Trước hành động bất chợt của anh, Ôn Nhiễm giật mình. Khi đang bối rối, cô liếc thấy khe hở bên cạnh, bèn nhanh chóng chui ra ngoài từ dưới cánh tay anh.
Tạ Vân Lễ cúi đầu, không nói tiếng nào, chỉ khẽ cười.
Anh không biết Ôn Nhiễm tặng gì cho anh, nhưng bất luận là gì, đấy nhất định cũng là vật cô dày công chuẩn bị, nhiều khả năng còn do chính tay cô làm.
Nhưng khi đẩy cửa vào phòng thấy món quà ấy, anh mới hiểu rõ, thế nào là tấm lòng thật sự.
Ôn Nhiễm tặng cho anh một bức tranh.
Trên bức tranh treo ở đầu giường anh, vẽ một con thần thú tuyệt đẹp trông hết sức mạnh mẽ. Thần thú sở hữu đôi cánh trắng tuyết khổng lồ, hình thể uy phong lẫm liệt, đôi mắt màu xanh đậm dịu dàng nhưng không kém phần cương nghị.
Khung cảnh đằng sau, cô vẽ vầng trăng khuyết treo giữa bầu trời đêm sâu thẳm.
Ở góc bức tranh, còn đề một dòng chữ nhỏ:
- Người bảo vệ giấc mộng của Tạ Vân Lễ.
Tạ Vân Lễ cười rộ, anh vươn tay, khẽ v**t v* bức tranh.
Anh có thể mường tượng ra cảnh Ôn Nhiễm nghiêm túc vẽ tranh cho anh. Chắc hẳn cô đang nghĩ, phải vẽ một con thần thú vừa dũng mãnh gan dạ, vừa lương thiện kiên cường, không thể nhìn đáng sợ quá, nhưng cũng không thể không có sức uy h**p. Trong giấc mộng, thần thú phải tương trợ anh bảo vệ báu vật của anh, còn phải che chở anh không bị quái thú tấn công.
Cô đặt hết tâm trí vào hình dạng của thần thú, sau đó vẽ nên từng nét một.
Thậm chí cô còn dụng tâm lồng khung cho bức tranh rồi treo lên đầu giường anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!