"Ca Ca… sao em lại… bỗng dưng thân thiết… với anh ấy thế?" Cô khẽ hỏi chú cún trong ngực: "Không phải em… sợ anh ấy lắm sao? Hay… em cũng phát hiện rồi… Thật ra, anh ấy là người rất tốt, đúng không?"
"Huống chi…" Ôn Nhiễm nhìn tấm lưng to lớn vững chãi của Tạ Vân Lễ, nhỏ giọng nói: "Em cũng thấy… anh ấy rất đẹp trai, đúng không? Nên vừa rồi, em mới thân thiết với anh ấy như vậy…"
Ca Ca cọ đầu vào ngón tay cô, như đang trả lời cô.
Suy nghĩ của động vật rất đơn giản, vì từng chịu ngược đãi và tổn thương, nên bé sẽ sinh lòng cảnh giác, bài xích con người mãnh liệt. Nhưng cũng vì cách đối xử đong đầy tình thương của cả hai, một lần nữa đã khiến bé chịu dựa dẫm, đặt niềm tin vào con người.
Kể từ khi nuôi chú Ca Ca đầu tiên, Ôn Nhiễm đã giàu lòng thương yêu động vật, cũng dần dà cho rằng người yêu động vật sẽ là người tử tế.
Tuy Tạ Vân Lễ làm quen với Ca Ca, đến trạm cứu trợ nhận nuôi bé cún đáng thương ấy chỉ vì cô.
Song, ngay cả người chậm chạp như cô vẫn có thể cảm nhận được tấm lòng yêu thương động vật của người đàn ông trông lạnh lùng này.
Tạ Vân Lễ nhận ra gì đó, bèn quay đầu lại, thấy Ôn Nhiễm đang đứng bế Ca Ca nhìn anh ở cửa phòng bếp.
"Sao vậy? Trên người anh có gì à?"
"... Không có không có!"
Bỗng nhiên bị anh phát hiện mình đang nhìn lén, Ôn Nhiễm hơi xấu hổ. Nhưng khi định xoay người chạy trốn, cô chợt khựng lại, dè dặt hỏi anh: "Cần… cần em giúp gì không?"
"Không cần, em cứ ngồi chờ là được."
"Nhưng… nhưng anh mới, tan làm, chắc chắn, rất mệt, đi làm, vất vả lắm nhỉ?"
"Không vất vả." Tạ Vân Lễ quay lại, đưa lưng về phía cô: "Không vất vả như em nghĩ đâu."
Ôn Nhiễm gật đầu, ngoan ngoãn đến bàn ăn chờ anh.
Tạ Vân Lễ làm mỳ Ý và salad, chẳng mấy chốc đã nấu xong. Lúc bưng lên, anh phát hiện Ôn Nhiễm đã chuẩn bị đồ dùng ăn uống hết rồi.
Quả nhiên cô vẫn nghĩ hết cách muốn giúp đỡ phần nào, thậm chí còn chu đáo đặt đầy đủ dụng cụ ăn ở vị trí của anh, trước mặt cô cũng xếp các dụng cụ thường dùng.
Tạ Vân Lễ nhìn cô, trông cô hơi thẹn thùng, cúi đầu cầm nĩa trong tay, ánh mắt thì đảo tới đảo lui trên mặt bàn.
"Ăn không đủ nhớ nói cho anh biết."
Ôn Nhiễm gật đầu: "Vâng…"
"Ăn nhiều hơn nhé, gần đây hình như em gầy đi rồi."
"Có… ư?" Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn mình, cô mặc đồ ở nhà dày hơn một chút, nhưng quả thực trông rất rộng. Khi bước đi, cô cảm giác như mình đang bơi trong bộ đồ.
Thấy cô nhíu mày, Tạ Vân Lễ bổ sung: "Muốn ăn thì ăn nhiều, không thì ăn ít, em không cần ép mình đâu."
Với tính tình của Ôn Nhiễm, nhiều khả năng cô sẽ nghe lời anh. Dù ăn hết nổi, cô cũng sẽ ép mình ăn thêm mấy miếng, khiến bản thân khó chịu vì no quá.
Ôn Nhiễm gật đầu: "Vâng."
"Sáng nay… dì Chúc gọi… điện cho em. Dì ấy nói bệnh mình không nặng, dì ấy nằm viện… chỉ để bảo hiểm y tế chi trả, thuận tiện hơn, thật à anh?"
"Ừm." Tạ Vân Lễ gật đầu: "Anh đã bảo Chu Duy tới xem dì Chúc rồi, quả thực sức khỏe dì ấy vẫn vậy, không gặp vấn đề gì lớn. Chẳng qua, do tâm trạng bị kích động nên dì ấy dễ tăng huyết áp, không có chuyện gì đâu, đừng lo."
Ôn Nhiễm hỏi: "Vậy…vậy dì Chúc, đủ tiền không? Con của dì ấy đang ở, nước ngoài, chắc tốn tiền lắm đúng không anh? Làm sao, mới có thể khiến dì ấy, nhận tiền của em đây? Tiền em vẽ tranh kiếm được, có thể cho dì ấy, chữa bệnh…"
"Dì Chúc nằm viện không tốn bao nhiêu hết, bảo hiểm y tế sẽ thanh toán cho dì ấy không ít. Về phần con trai dì ấy… có người khác giúp đỡ cậu ta rồi, em yên tâm."
Thằng nhãi Kiều Tử Hằng này, không chỉ có một người mẹ tốt, mà ngay cả Ôn Nhiễm cũng quan tâm cậu ta có đủ tiền dùng không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!