"Cô không biết mẹ tôi nhập viện?"
Kiều Tử Hằng thì thầm: "Thảo nào nhiều ngày rồi cũng không thấy cô tới thăm bà ấy."
Đương nhiên cậu ta không biết mọi người, kể cả dì Chúc đã giấu giếm Ôn Nhiễm. Vậy nên khi nghe câu này của cậu ta, Ôn Nhiễm đã sững sờ.
"Nằm viện…" Lúc cô lên tiếng, từng lời như thể đang gắng gượng nặn ra: "Sao… sao lại nhập viện? Dì Chúc… dì Chúc bị sao thế? Mắc… bệnh à? Nghiêm trọng không?"
Càng hoảng hốt càng lắp bắp, khi cô nói xong từ cuối cùng, Kiều Tử Hằng sắp hết hiểu rồi: "Cô nói chậm thôi, tôi biết cô muốn hỏi gì, mẹ tôi mắc bệnh cao huyết áp không phải mới ngày một ngày hai. Vài hôm trước… bà ấy cãi nhau với bố tôi nên tái phát bệnh. Không sao, lát nữa tôi sẽ nói bà ấy gọi cho cô, giờ bà ấy đang làm kiểm tra. Cũng không vấn đề gì lớn đâu, dù sao tuổi cũng cao rồi.
Cô đã không biết thì cứ tiếp tục không biết nhé, tránh cho mẹ tôi biết tôi nói với cô rồi lại mắng tôi, mấy ngày nay tôi nghe chửi đủ nhiều rồi…"
Kiều Tử Hằng không hề biết câu này của mình đã ảnh hưởng đến Ôn Nhiễm cỡ nào, sau đó cậu ta không nghe thấy cô trả lời thì cúp máy.
Nhưng trên thực tế, Ôn Nhiễm vốn không thể nói nên lời.
Hóa ra dì Chúc đổ bệnh, dì còn cãi nhau với người nhà, chứng tỏ không chỉ mỗi sức khỏe dì không tốt mà tâm trạng của dì cũng không tốt, mấy ngày nay chắc chắn dì buồn lắm.
Nhưng tất cả những vấn đề trên, cô không hề biết.
Cô cứ ngây ngốc ở biệt thự, những tưởng sau khi về nhà mình, dì Chúc rất vui vẻ nên mới không có thời gian quay lại, cũng không có thời gian gọi điện cho cô.
Dì Chúc không nói cô biết, Tạ Vân Lễ cũng không, không một ai nói cho cô.
Có lẽ chờ thêm mấy ngày nữa dì Chúc xuất viện quay về, họ sẽ che giấu cô tiếp, và cô sẽ mãi mãi không biết chuyện này.
Vì sao, ai cũng muốn giấu giếm cô?
Kể cả Tạ Vân Lễ cũng… gạt cô.
Rõ ràng anh đã bảo dì Chúc đang đoàn tụ với con trai ở nhà, con trai chỉ gặp ít phiền phức nên dì khá bận rộn.
Những chuyện này, họ muốn cô yên tâm nên mới nói vậy sao?
Vì sợ cô ở nhà một mình sẽ hoảng sợ, nên mới che giấu cô sao?
Vì dù nói cho cô biết thì ngoại trừ căng thẳng sợ hãi, cô sẽ không giúp được gì, nên báo cô cũng không có ích sao?
Như trước kia, cô không hề biết mẹ bệnh nặng tới mức nào, mãi đến ngày trơ mắt chứng kiến cảnh mẹ sụp đổ.
Ôn Nhiễm như mất hết sức lực, chậm rãi ngã xuống sàn nhà.
Ca Ca đã nhận ra tâm trạng của cô thay đổi, một mực vòng quanh cô.
"Ca Ca…"
Tạ Vân Lễ sắp tới rồi, cô nên làm gì đây?
Cô lo cho dì Chúc lắm, nhưng cô vẫn hiểu, họ không kể cô nghe, giấu giếm cô, có lẽ cũng đúng… Dù sao họ cũng là người thân của cô, còn thông minh hơn cô rất nhiều.
Cô luôn biết rõ mình thuộc nhóm người đặc biệt, nhiều vấn đề cô sẽ nghĩ mãi không ra, cũng không tài nào đi làm được. Thậm chí người thân gặp bất trắc và khó khăn, cô cũng không thể giúp đỡ.
Còn cả khả năng, cô sẽ tạo ra nhiều phiền phức cho họ hơn.
…
Vừa vào sân, Tạ Vân Lễ đã thấy Ôn Nhiễm ôm đầu gối ngồi bần thần ở cửa, còn Ca Ca ngồi cạnh cô.
"Nhiễm Nhiễm, sao em ra đây?" Tạ Vân Lễ bước nhanh đến, đỡ cô dậy khỏi nền đất lạnh buốt: "Anh đã dặn em, trước khi anh về đừng ra ngoài rồi mà?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!