Hành động này của cô khiến Tạ Vân Lễ bất ngờ.
Nhưng sau khi bất ngờ, anh đột nhiên không nói nên lời, tựa như n** m*m m** nhất trong tim bất chợt bùng lên một ngọn lửa.
"Vậy, em hy vọng buổi tối anh sẽ ở đây, trong căn phòng này." Tạ Vân Lễ nhìn cô, hỏi từng câu từng chữ: "Hay, em muốn anh đi?"
Ôn Nhiễm không nhìn thẳng vào mắt anh nên cô không hề biết, giọng điệu bình tĩnh của anh, hoàn toàn khác đôi mắt luôn nhìn cô chăm chú không hề rời đi.
"Ừm… thì…" Ánh mắt cô dao động giữa không trung, dường như cô không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng Tạ Vân Lễ hiểu, cô sẽ không nói dối, do đó cô có thể quyết định, còn anh chắc chắn cũng sẽ làm theo lựa chọn của cô.
"Đừng sợ anh buồn." Anh chậm rãi bảo: "Anh sẽ làm theo lời em, em muốn anh ở lại thì anh ở lại, nếu em không muốn anh…"
"Muốn… muốn ạ." Ôn Nhiễm ngắt lời anh, ngập ngừng nói: "Dì Chúc, dì Chúc không ở đây, dì ấy không ngủ ở đây, Ca Ca sẽ, sẽ sợ, em cũng… cũng…"
"Sợ giống Ca Ca à?"
Ôn Nhiễm cúi đầu, nhanh chóng gật nhẹ.
"Được." Anh cười khẽ: "Vậy buổi tối anh sẽ ở đây."
Ôn Nhiễm ngẩn người: "Thật ạ?"
"Ừm, để em và Ca Ca không sợ nữa."
"Vậy anh, anh… còn cần gì không? Hình như dì Chúc, dì Chúc sắp xếp, hết rồi. Nếu anh thiếu gì, em có thể, có thể lấy đồ của em, cho anh dùng." Rồi cô sực nhớ ra một điều, đôi mắt chợt sáng lên: "Đèn sao, đẹp lắm, rất đẹp! Cho anh ngắm, buổi tối, sẽ ngủ ngon!"
Cô đang chia sẻ món đồ yêu thích của mình như một đứa trẻ, đây còn là món quà anh tặng cô nữa.
Tạ Vân Lễ thấy cô vui vẻ sắp nhảy cẫng lên, trên mặt anh cũng hiện rõ niềm vui: "Không vội, bây giờ vẫn còn sớm, em muốn làm gì? Xem TV? Hay vẽ tranh?"
Ôn Nhiễm chọn xem TV, vì gần đây cô đang theo dõi một bộ phim truyền hình chiếu giờ này. Tạ Vân Lễ cứ tưởng phim liên quan đến động vật, ngờ đâu lại là phim tình cảm.
Có điều, nam nữ chính trong phim cũng nuôi thú cưng, một mèo một chó. Anh đoán đây là nguyên nhân Ôn Nhiễm thích xem.
Lúc Ôn Nhiễm ôm Ca Ca xem phim, Tạ Vân Lễ đã ra ngoài nghe điện thoại. Khi quay về, anh thấy Ôn Nhiễm đang hoảng sợ.
Anh ngẩng đầu nhìn, hóa ra phim đã đến tình tiết nam nữ chính cãi nhau, nam chính đuổi theo nữ chính, tức giận gào thét.
Tạ Vân Lễ cầm điều khiển hạ âm thanh xuống, Ôn Nhiễm nghiêng đầu: "Vì sao… phải cãi nhau chứ?"
Tạ Vân Lễ dừng một chút: "Nảy sinh mâu thuẫn, cãi nhau cũng là chuyện thường tình."
Ôn Nhiễm gật đầu: "Trước kia, bố, mẹ, cũng gây gổ, vì em… Thì ra… vợ chồng chưa có con, cũng sẽ cãi nhau sao?"
Cô vừa đứt quãng nói, vừa dùng tay che mắt và tai Ca Ca.
Thuở nhỏ, khi chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã, có lẽ cô cũng được người khác che mắt và tai như vậy.
… Cũng có khả năng, bấy giờ cô hoảng sợ lo lắng, chỉ biết che tai mình.
Tạ Vân Lễ nhíu mày, định lên tiếng thì thấy cô nghiêng đầu về phía mình: "Chúng ta… cũng sẽ cãi nhau sao?"
Tạ Vân Lễ trả lời không hề nghĩ ngợi: "Không đâu."
"... Vì sao ạ?"
"Vì giữa anh và em không có mâu thuẫn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!