"Ừm, đến với em."
Tạ Vân Lễ gật đầu, bàn tay cầm lấy tay cô không hề buông ra.
Cho đến khi Ôn Nhiễm lấy lại tinh thần, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, Tạ Vân Lễ mới thả tay cô ra, nhìn cô nhẹ nhàng đóng nắp đàn piano.
Lúc đứng dậy lên lầu, Ôn Nhiễm nhạy cảm liếc nhìn ra ngoài: "Bên ngoài… có người à?"
Mặc dù Chu Duy không tạo tiếng động gì nhưng cô vẫn nhận ra.
"Là Chu Duy, cậu ta muốn thăm Ca Ca."
Ôn Nhiễm gật đầu: "Thăm Ca Ca, thì được."
Cửa mở ra, thấy Ca Ca vẫy đuôi rời khỏi biệt thự, Chu Duy lập tức ôi chao tiến tới ẵm bé lên: "Cục cưng Ca Ca của chú, cho chú xem nào. Chu choa bụng bự thêm một tí rồi, vết thương cũng khép miệng rồi, xem ra gần đây ăn uống tốt phết."
Tạ Vân Lễ khoanh tay nhìn anh ta: "Nếu thích như thế, vậy nuôi một con đi."
Chu Duy ngượng ngùng: "Vợ chồng tôi cũng đang tính đến chuyện nhận nuôi một con đây ạ, không phải người ta hay nói nên nhận nuôi thay vì mua sao? Tôi thấy mấy chú cún ở trạm cứu trợ cũng đáng yêu lắm."
Tạ Vân Lễ không thể đồng ý với việc này hơn, bất kể loài chó nào cũng giống nhau ở một điểm: Trung thành tuyệt đối với chủ của mình.
"Đúng rồi sếp Tạ, ban nãy… cô Ôn Nhiễm đánh đàn piano nhỉ?"
Tạ Vân Lễ gật đầu: "Ừ, làm sao?"
Anh chỉ lạnh nhạt đáp, còn Chu Duy không bình tĩnh nổi: "Quả nhiên, cô Ôn Nhiễm là nghệ sĩ trời sinh đúng không ạ? Tôi từng nghe kể từ lâu, một số trẻ tự kỷ sẽ có tài năng bẩm sinh ở một lĩnh vực bất kỳ, hóa ra cô Ôn Nhiễm không chỉ vẽ tranh đẹp mà còn đánh đàn piano hay quá chừng! Không gạt gì anh đâu sếp Tạ, tôi cũng tập chơi piano từ hồi tiểu học, lên trung học còn từng lấy giải thưởng nữa.
Theo tôi, trình độ của cô ấy tuyệt đối là cấp bậc sư phụ đấy ạ!"
"Vậy ư?" Tạ Vân Lễ nhếch khóe môi: "Giỏi thế cơ à?"
"Đỉnh cao luôn ạ! Huống hồ khúc nhạc cô ấy vừa chơi tuy tôi chưa từng nghe, nhưng vẫn khiến tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi." Chu Duy thả Ca Ca xuống: "Sếp Tạ, anh cảm thấy có phải cô Ôn Nhiễm nên ra ngoài, nhìn đây đó nhiều hơn không? Cô ấy tài năng xuất sắc như thế, thật sự là…"
"Tiếc ư?"
Chu Duy gật đầu, thử hỏi: "Anh không… tiếc à?"
"Dù tiếc thật…" Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: "Vậy thì sao?"
Đương nhiên Chu Duy hiểu ý Tạ Vân Lễ.
Như lần trước họ bàn về thiên phú hội họa của Ôn Nhiễm.
Dẫu cả đời Ôn Nhiễm sẽ không được nhiều khán giả thưởng thức tranh vẽ và âm nhạc của cô, nhưng vậy thì đã sao? Đối với cô, hội họa là một phần trong đời, còn piano có lẽ chỉ là sở thích cô giỏi thôi. Cô không cần dùng điều này để mưu sinh, cũng không cần phải được nhiều người công nhận, cô chỉ cần sống tốt là đủ. Suy cho cùng, được nhiều người chú ý quá cũng là một áp lực đè nặng vai cô.
Thử nghĩ mà xem, nếu để Ôn Nhiễm tham gia thi đánh đàn piano ở nơi đông người, hoặc tổ chức triển lãm tranh cho cô, bảo cô nhận phỏng vấn trước vô số cặp mắt… Vậy nhất định cô sẽ kinh hãi.
Về phần Tạ Vân Lễ, chắc chắn cũng không muốn thấy cô khó xử.
Chu Duy tiếp tục bế Ca Ca chơi thêm một lát, rồi giúp Tạ Vân Lễ chuyển đồ từ trên xe vào phòng khách. Vừa thu dọn xong, anh nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của Ôn Nhiễm.
Anh ngẩng đầu, thấy Ôn Nhiễm đang lúng túng đứng giữa cầu thang, trông cô có phần tiến thoái lưỡng nan.
"Sao vậy? Làm ồn đến em à?"
"Không, không phải." Ôn Nhiễm lắc đầu: "Tới… tới giờ rồi, hình như em… nên chuẩn bị nấu cơm, em phải, phải chuẩn bị bữa tối."
Dứt lời cô còn bước xuống hai bậc, bối rối nhìn đôi dép dưới chân Tạ Vân Lễ: "Anh có thể… có thể nhường đường một chút không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!