Chương 27: (Vô Đề)

Dì Chúc vừa nhìn đã nhận ra chiếc ô tô kia, nhưng dì không nói gì với Ôn Nhiễm, chỉ chậm rãi theo cạnh cô.

Đến khi họ sắp đi ngang qua xe thì cửa xe mới mở ra, người bên trong từ từ xuống xe.

Ca Ca dừng bước, sủa hai tiếng gâu gâu về bên đó, bấy giờ Ôn Nhiễm mới chậm chạp nhìn sang.

Tạ Vân Lễ mặc áo khoác màu đen, giữa khung cảnh lá phong rơi ngập trời, trông anh vừa cao ráo vừa lạnh lùng.

Khoảnh khắc thấy anh, Ôn Nhiễm đứng sững người.

Tạ Vân Lễ tiến từng bước một về phía cô, sau đó dừng chân ở một vị trí gần cô.

Ca Ca đang ngồi bên chân cô chợt vẫy đuôi, đứng dậy đi sang chỗ anh.

Vì Tạ Vân Lễ đã cúi người xuống, vươn tay về phía Ca Ca. Trong mắt Ca Ca, anh đang mời bé, thế là bé vui sướng chạy đến bên cạnh anh.

Ôn Nhiễm cầm sợi dây dắt bé, bị bé kéo nên cũng tới gần anh từng bước một.

Tạ Vân Lễ thử đưa bàn tay đến trước mặt cún con: "Lần này nhận ra anh rồi à?"

Ca Ca ngửi tới ngửi lui bàn tay Tạ Vân Lễ, từ tần suất vẫy đuôi của bé, có thể thấy bé không còn sợ Tạ Vân Lễ nữa, thậm chí muốn gần gũi với anh hơn.

Tạ Vân Lễ xoa đầu nhỏ của bé, sau đó anh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt cụp xuống của Ôn Nhiễm.

Ánh mắt cô dao động, như một giây sau sẽ lập tức tránh né giống bình thường. Nhưng Ca Ca đã nhanh hơn một bước, bé nhảy nhót giữa hai người, còn giơ chân trước lên muốn bám vào đầu gối của Tạ Vân Lễ. Ôn Nhiễm sợ bé cào rách đồ Tạ Vân Lễ nên vội lùi về sau hai bước: "Ca Ca, Ca Ca, không được, không được đâu."

"Không sao." Tạ Vân Lễ đứng dậy.

"Lần trước bé… vẫn còn sợ anh." Ôn Nhiễm nói năng không mạch lạc: "Không biết, lần này, vì sao…"

Cô nghe thấy hình như Tạ Vân Lễ khẽ cười: "Chứng tỏ bây giờ bé không sợ anh nữa, đúng không?"

Ôn Nhiễm gật đầu.

"Em chăm sóc bé tốt lắm, Ôn Nhiễm." Anh nói.

Ôn Nhiễm nhìn giày da màu đen dưới chân anh, nghe thấy chất giọng trầm ấm của anh: "Áo cũng đẹp, em chọn cho bé à?"

Anh đang khen cô… sao?

Cô không biết nên trả lời anh thế nào, bất lực muốn xin dì Chúc giúp đỡ. Nhưng dì Chúc đứng sau lưng cô, không thể thấy ánh mắt cầu cứu của cô.

Ôn Nhiễm chưa kịp đáp, Tạ Vân Lễ đã tiếp tục: "Anh có thể dạo bộ với hai người không?"

Ôn Nhiễm cụp mắt, nhanh chóng gật đầu: "... Được."

Ca Ca không còn e dè Tạ Vân Lễ nữa, đại khái vì bé thấy Tạ Vân Lễ không phải người sẽ làm hại bé. Tuy người đàn ông này trông mạnh mẽ lạnh lùng, nhưng bàn tay anh ấm áp, lúc v**t v* bé cũng vô cùng dịu dàng, khác hẳn khí chất trên người anh.

Dì Chúc nhìn hai người sóng vai, lẳng lặng lùi về sau mấy bước.

Dì từng mường tượng ra cảnh này biết bao lần, nhưng dì biết rõ rất khó thực hiện. Dì cũng không ngờ, thật sự sẽ tới một ngày Ôn Nhiễm có thể đi cùng người chồng trên danh nghĩa nhưng giống người lạ này.

Dì bèn thả chậm bước chân hơn nữa, để quan sát kỹ bóng lưng hai người.

Không bàn về Ca Ca đáng yêu, hình ảnh Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm đứng cạnh nhau, không hề mang tới cảm giác không hòa hợp.

Tựa như họ vốn có thể tự nhiên đồng hành cùng nhau.

Dì cũng biết, ắt hẳn Ôn Nhiễm sẽ không quen với việc người bên cạnh là Tạ Vân Lễ. Ắt hẳn Ôn Nhiễm sẽ hồi hộp, không biết làm sao, không biết nên nói gì, còn có phần hoang mang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!