Thấy Bách Đồ cúp điện thoại, Giang Thư Lan nghiêng người nằm trên giường bệnh nói:
"Tiểu Bách, nếu con có việc thì đi trước đi."
Bách Đồ thấp giọng nói:
"Không sao, con trực tiếp từ sân bay tới, đi gấp quá, cũng chưa mua được gì cho dì…"
Còn mua cái gì?
Giang Thư Lan cười cười, nói,
"Con chịu đến thăm dì, dì đã thấy đủ rồi, vốn tưởng rằng cả đời này hai chúng ta không có khả năng gặp nhau nữa."
Mũi Bách Đồ cay cay, nói:
"Dì đừng nói như vậy, thoải mái thả lỏng tinh thần, kỹ thuật y khoa ngày nay phát triển như vậy, nhất định sẽ không sao."
Giang Thư Lan lại cười rộ lên nói:
"Dì đã ở cùng bác sĩ cả đời, sinh lão bệnh tử nhìn cũng đã quen, nghe cũng quá nhiều rồi, trong lòng đã nghĩ thông, có thể sống thêm được mấy ngày thì đó là phúc khí của dì."
Bà nâng tay lên, Bách Đồ vội nắm lấy, chỉ cảm thấy mới có mấy tháng không gặp, bàn tay mềm mại ấm áp trong trí nhớ đã tiều tụy đến mức này, vành mắt lập tức đỏ lên.
Giang Thư Lan ngược lại khích lệ cậu, trêu ghẹo nói:
"Con nhìn con xem, đã lớn như vậy rồi, có nhiều người thích con như vậy, sao vẫn giống một đứa trẻ thế này?"
Bách Đồ cúi thấp đầu, hình ảnh năm xưa Giang Thư Lan hết lòng chăm sóc cậu lần lượt hiện ra trong đầu, trong nháy mắt cuống họng không nói ra lời.
Nước mắt Giang Thư Lan cũng rơi lã chã, vội dùng khăn tay bên gối lau đi, cười lớn nói:
"Niệm Sâm thật là, dì đã nói nó đừng nói cho con biết, nó lại chạy tới sân bay đem con tới được bệnh viện. Dì bây giờ đã không thể cử động, để con biết, con càng lo lắng thêm…"
Bách Đồ cuối cùng nhịn không được, nghẹn ngào rơi nước mắt.
Giang Thư Lan không chịu nổi đau đớn nằm xuống ngủ, Bách Đồ mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Chu Niệm Sâm ngồi ở ghế dài cạnh cửa ra, không cần đến gần cũng có thể ngửi thấy một thân sặc mùi thuốc lá, nghe tiếng cửa phòng mở, quay đầu nhìn Bách Đồ, trong mắt đều là tơ máu.
Bách Đồ cũng không đi qua, thấp giọng nói: Tôi về trước.
Chu Niệm Sâm đứng lên, nói: Tôi tiễn cậu.
Bách Đồ từ chối nói: Không cần.
"Hiện tại đã ngừng mưa, không nên bắt xe." Chu Niệm Sâm nói,
"Nếu dáng vẻ này của cậu bị mọi người nhìn thấy, up lên weibo, sẽ bị lan truyền đoán già đoán non."
Bách Đồ vành mắt đỏ, bộ dạng có vẻ như đã khóc, cậu nghiêng mặt đi chỗ khác nói:
"Muốn đoán sao thì đoán."
Chu Niệm Sâm mấy ngày nay bị giày vò không biết ngày đêm, ngay cả nổi nóng cũng không nổi, có chút khổ sở nói:
"Mẹ của tôi đã như vậy rồi, cậu cứ xem như tôi là anh của cậu không được sao? Tiễn cậu về thì có làm sao?"
"Tôi có thể đem mẹ của anh thành một nửa mẹ của tôi, nhưng anh thì không." Bách Đồ đối với hắn vẫn nguội lạnh như vậy, nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!