Chương 33: Em đã có người yêu rồi

Sáng sớm ngày hôm sau, Bách Đồ nhận được thông báo sắp xếp công việc của đạo diễn, liền vội rời khỏi phòng.

Lương Tỳ không có việc gì làm, ngày hôm qua mắc mưa lại ngủ muộn, nhưng Bách Đồ đi rồi anh lại không ngủ được nữa, chẳng những không mệt mà ngược lại còn có chút hưng phấn.

Anh xoay người lăn sang chỗ Bách Đồ, chôn đầu vào gối cậu dùng sức hít hà, trong chăn còn lưu lại hơi ấm, anh vô cùng vui vẻ, lần này tới Hong Kong thật sự là quyết định đúng đắn.

Tuy không nói ra, nhưng anh cảm thấy Bách Đồ chắc chắn là đã thích anh rồi, hơn nữa còn là vô cùng thích, ánh mắt Bách Đồ nhìn anh hoàn toàn khác so với trước kia… Trước kia Bách Đồ hầu như không thèm nhìn anh.

Có nên nhân lúc tâm trạng Bách Đồ đang tốt, nhắc lại chuyện kết hôn không? Lương Tỳ là người rất truyền thống, cảm thấy kết hôn mới là bảo hiểm lớn nhất.

Suy nghĩ lung tung một hồi, anh lại nhớ Bách Đồ, cũng không biết trưa nay Bách Đồ có về hay không.

Đầu giường có để một chồng tạp chí, anh tiện tay rút hai quyển ra xem, có một quyển mới xuất bản ngày hôm qua. Lương Tỳ thấy trang bìa là hình Bách Đồ, liền bỏ qua mấy cuốn khác, chỉ chuyên tâm xem cuốn này.

Nhiều năm nhìn hình Bách Đồ thủ dâm đã thành thói quen thâm căn cố đế, nhìn chưa tới vài phút tay đã bắt đầu ngứa.

Lần này anh rất kiềm chế, cố gắng nhịn, nhịn không được nữa mới vào WC, anh sợ lúc mình đang quay tay, Bách Đồ lại đột ngột trở về, nếu thấy, cho dù không nổi giận cũng sẽ khó chịu.

Qua nửa tiếng, anh mới cảm thấy mỹ mãn đi ra, nằm lỳ trên ghế sô pha ngoài sảnh, tiện tay lật quyển tạp chí có Bách Đồ xem, càng nhìn càng thấy thích vô cùng.

Bách Đồ chụp cho tạp chí Bazaar, có vài tấm mặc âu phục không áo sơ mi trong, xương quai xanh và lồng ngực hoàn toàn lộ ra ngoài, dáng người đẹp, nhan sắc càng không phải bàn tới.

Không biết tại sao anh đột nhiên nghĩ tới, Bách Đồ đã đẹp trai còn ăn ảnh như vậy, vạn nhất cũng có người lấy hình của Bách Đồ để thủ dâm thì sao, nói không chừng còn cố ý bắn lên mặt cậu.

Lương Tỳ lập tức toàn thân khó chịu, trước kia lúc anh thầm thích Bách Đồ, lúc nào cũng trông mong Bách Đồ chụp thật nhiều poster với đủ loại phong cách, nhưng hiện tại không giống với lúc trước, người ngay trước mắt, buổi tối còn có thể ngủ chung một giường, cứ chụp như thế này thật sự là quá tiện nghi cho mấy kẻ bụng dạ khó lường, thật sự là không thể nhịn nỗi.

Bách Đồ từ sáng tới trưa đều ở trong phòng bối cảnh của phim trường xem trước kịch bản, định buổi chiều sẽ quay cảnh đầu tiên.

Gần tới 12 giờ, cậu vội vàng trở về, vừa vào cửa liền thấy Lương Tỳ đang nằm trên ghế sô pha, để tạp chí úp lên mặt ngủ, động tác của cậu bất giác nhẹ đi nhiều.

Cũng không phải cậu sợ đánh thức Lương Tỳ, mặt trời lên cao còn ngủ, một cước đạp tỉnh cũng không oan uổng. Cậu không muốn đối diện với Lương Tỳ là vì cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Loại mất tự nhiên này, hình như là thích.

Lương Tỳ bỗng đột ngột bật dậy, tạp chí cũng rơi xuống đất.

Bách Đồ đang vặn mở chai nước uống, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.

Ai nha. Lương Tỳ phục hồi tinh thần lại, vội khom lưng nhặt tạp chí lên, nhìn nó nói,

"May mà mặt em không chạm đất."

Bách Đồ thấy là số tạp chí ngày hôm qua, dời tầm mắt hỏi:

"Anh uống thuốc chưa?"

Lương Tỳ thành thành thật thật nói: Chưa, quên mất.

Anh mỗi ngày đều uống thuốc kháng sinh, bác sĩ nói đã có thể dừng, chỉ là nên tiếp tục uống, đề phòng vết thương bị nhiễm trùng.

Thuốc để ở đâu?

Bách Đồ hỏi anh.

Anh nhìn về phía hành lý, Bách Đồ ngồi xổm mở vali ra, đồ bên trong rối lung tung lộn xộn, đều là do tối hôm qua Lương Tỳ mở ra rồi không chịu xếp lại.

Bách Đồ tìm thuốc trước, để lên bàn trước mặt Lương Tỳ, nói:

"Tranh thủ uống đi, lát nữa chúng ta đi ăn cơm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!