Lương Tỳ vẫn không nghĩ tới ý khác, anh cảm thấy có lẽ Bách Đồ ghét bỏ mình nên không cho thổi tiêu.
"Có phải vừa rồi anh làm không đúng, khiến em không hứng nổi?" Anh tự kiểm điểm nói,
"Anh không có kinh nghiệm, lần đầu tiên có thể không được, đợi thuần thục chắc chắn sẽ tốt hơn."
Anh nói xong cũng có chút xấu hổ, giọng cũng nhỏ xuống:
"Kỳ thật đổi lại em chủ động một chút đi, lấy tay dạy anh, không phải cũng rất tốt sao?"
Bách Đồ mặt càng trắng hơn, nghẹn ra một câu:
"Em cũng không có kinh nghiệm."
Lương Tỳ rất kinh ngạc, nghĩ nghĩ, sắc mặt cổ quái hỏi:
"Hai tiền nhiệm của em không được sao?"
Bách Đồ: …
Lương Tỳ tự cho là đúng nói:
"Cũng khó trách, một tên âm dương quái khí, một tên thì biến thái."
Ánh mắt Bách Đồ thập phần hỗn loạn, sau nửa ngày mới nói:
"Không phải bọn họ, là em không được."
Lương Tỳ trong nháy mắt kinh ngạc, nói:
"Em nói em… Có bệnh liêt dương?"
Không khác lắm. Bách Đồ mặt không biểu tình, thấp giọng nói,
"Em mắc chứng rối loạn cương dương [1]."
Lương Tỳ mặt ngớ ra, giống như đã hiểu, lại giống như không hiểu.
Bách Đồ cúi đầu xuống, giọng cực thấp, nói:
"Phía trước không cương được, đằng sau lại không thể vào, bọn họ nhịn không được, đi ra ngoài làm người khác."
Lương Tỳ: …
Bách Đồ nâng tay lên, trống rỗng che mắt, cậu đã nhiều năm không thử, mới vừa rồi còn có chút muốn thử thời vận, nếu may mắn có lẽ Lương Tỳ có thể thuận lợi đi vào, cho dù cậu đau đớn, chỉ cần nhịn một chút, ít nhất cũng có thể làm xong.
Nhưng 27 năm nhân sinh của cậu, hầu như chưa từng may mắn một lần.
Sau một lúc lâu, Lương Tỳ mới nói:
"Cho nên em vừa rồi run mạnh như vậy, là vì anh làm đau em?"
Bách Đồ không nghĩ tới anh còn xoắn xuýt loại vấn đề này, mệt mỏi nói:
"Khi tuyến tiền liệt của em bị chạm phải, hệ thần kinh sẽ co rút, nghiêm trọng hơn còn có thể lên cơn sốc."
Lương Tỳ mở to mắt, vội la lên:
"Em đã biết sẽ có hậu quả này, vậy sao còn đồng ý làm? Nếu em nói sớm, anh sẽ nhịn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!