Chương 26: (Vô Đề)

Trong phòng 1902, Bách Đồ đem tấm chăn Lương Tỳ trải dưới đất cuộn lại, định bỏ vào trong tủ, vừa mở tủ ra thì thấy cái chăn hồng nhạt dự phòng kia.

Cậu giật mình trong chốc lát, mới chậm rãi cất chăn đóng cửa tủ.

Mặc dù cho tới bây giờ, cậu vẫn cảm thấy Lương Tỳ không phải loại hình cậu thích, cậu thích kiểu nam nhân tính tình có phẩm chất riêng, ví dụ như chính chắn, lý tính, cơ trí, bình tĩnh, hoàn toàn là kiểu trái ngược với Lương Tỳ.

Lương Tỳ chẳng những miệng tiện da mặt dày, còn thêm tự kỷ hay nói nhảm… Chỉ liệt kê ra mấy điểm này, đã là loại hình Bách Đồ phản cảm nhất.

Nhưng Lương Tỳ thích cậu, chỉ cần điểm này, Bách Đồ không thể chán ghét anh được.

Từ trước đến giờ chưa có một ai thích cậu đơn thuần như vậy, mười năm như một ngày, không thích qua người khác, chưa từng có tình nhân, đã 30 tuổi còn là một xử nam.

Chỉ nhìn poster cậu thủ dâm, còn dán hình cậu lên búp bê tình dục ý dâm, hành vi thô tục như vậy, lại bởi vì làm suốt mười năm mà hiện ra sự thâm tình kỳ lạ. ( ….:v)

Đương nhiên, nếu như Lương Tỳ lớn lên không được khuôn mặt như vậy, Bách Đồ chỉ nghe kể mấy hành vi trên thôi đã muốn động thủ đánh anh.

Lương Tỳ kỳ thật rất ngay thẳng, dù miệng của anh tiện, mặt dày lại hay nói nhảm, nhưng Bách Đồ ngẫu nhiên cũng cảm thấy rất thú vị.

30 tuổi xử nam này là đối tượng yêu đương rất tốt, Bách Đồ cũng muốn cùng anh cứ như vậy một chỗ.

Nếu như anh không thời thời khắc khắc muốn lấy thân phá thân.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lương Tỳ ăn diện một phen, tinh thần sảng khoái dắt Elise đi ra ngoài.

Anh về nhà đã suy nghĩ nghiêm túc một đêm, cảm thấy tối hôm qua sở dĩ sẽ bị đuổi ra mấu chốt là ở chỗ, lá gan của an vẫn chưa đủ lớn, da mặt không đủ dày, vẫn là nên tiếp tục cố gắng không ngừng.

Từ thành quả anh có được cho đến bây giờ nói lên một việc, nam thần rất sợ quấn lang, nhất là con lang lớn lên còn đẹp trai như anh, tiếp tục ưỡn gương mặt anh tuấn ra để quấn lấy chính là phương pháp đúng nhất.

Giấc ngủ Bách Đồ gần đây không đủ chất lượng, tối hôm qua ngủ không ngon, bây giờ còn bị chuông cửa đánh thức bực tức nghẹn một bụng, kéo cao chăn che kín đầu giả bộ như không nghe thấy.

Cái tên suốt ngày quấy nhiễu giấc ngủ của cậu, ngoại trừ Lương Tỳ không còn người nào khác.

Cầu Cầu thấy papa nó không có ý rời giường, ngồi ở cửa trước ủy khuất rầm rì.

Lương Tỳ ấn chuông cửa mấy lần, từ đầu đến cuối lại không được đáp lại, Elise cao lãnh cũng bắt đầu có chút sốt ruột, nâng chân trước lên nhẹ nhàng gãi gãi cửa chống trộm.

Cầu Cầu nghe được, giống như uống phải máu gà bắt đầu sủa gâu gâu, trong nháy mắt phảng phất cảm thấy như mình là chú chó thảm nhất trên đời, giống như Ngưu Lang Chức Nữ bị cửa chống trộm ngăn cách ở hai không gian.

Lương Tỳ sợ Bách Đồ phiền, không dám nhấn chuông nữa, nhưng lại không cam lòng đi như vậy, nghĩ thầm Bách Đồ chắc chắn sẽ dẫn Cầu Cầu ra, liền dứt khoát đứng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ.

Anh không treo dây tay trái nữa, dây cổ Elise được quấn trên tay phải, cúi đầu thấy bàn phím trên cửa, nhớ tới mật mã lần trước Bách Đồ nói với anh, hiện tại chắc đã đổi rồi, nhưng anh vẫn nhớ rất rõ dãy số kia nên tiện tay ấn mấy số.

Tích — Cửa lại có thể mở ra!

Bách Đồ bị tiếng sủa của Cầu Cầu ầm ĩ rốt cuộc không ngủ được nữa, mơ màng ngồi dậy, muốn đi ra dỗ Cầu Cầu vài câu kêu nó chờ một chút.

Mới vừa đi tới phòng khách vị trí có thể thấy cửa, cậu ngây ngẩn cả người.

Người nào đó ở tầng 20 đang đứng bên ngoài trước cửa nhà cậu, vẻ mặt giống như trúng số độc đắc.

Cầu Cầu đã chạy ra ngoài, ở trên người Elise vừa ngửi vừa cọ, Elise lù lù bất động, nhìn cũng không thèm nhìn nó.

Bách Đồ: …

Lương Tỳ cười khan nói:

"Tôi không phải cố ý, cậu tại sao không đổi mật mã?"

Bách Đồ có chút dại ra, cậu đã sớm quên chuyện đổi mật mã, hoặc là nói cậu căn bản sẽ không nghĩ tới sẽ cần đổi mật mã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!