Lương Tỳ nói xong câu đó, thấy cậu không có phản ứng, kinh hãi nói:
"Bách Đồ, không phải cậu muốn đổi ý chứ?"
Bách Đồ: …
Cậu hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào, yêu cầu là cậu đề ra, chủ tâm chính là vì đối phó Lương Tỳ, căn bản không nghĩ tới Lương Tỳ sẽ đồng ý, hiện tại làm sao xử lý đây?
Lương Tỳ mở to hai mắt, biểu lộ vừa đáng thương vừa giận dữ, nói:
"Cậu, cậu đừng ỷ vì tôi thích cậu mà trêu đùa tôi a!"
Bách Đồ triệt để đâm lao phải theo lao, nhíu mày nói: Tôi không đùa anh.
Lương Tỳ nhẹ nhàng thở ra, lại cười rộ lên, có chút ngượng ngùng lại có chút xấu hổ nói:
"Tôi phải suy nghĩ đến trưa mới có thể thông suốt, người khác muốn đè tôi, tôi từng phút từng giây chém chết hắn, còn cậu thì…"
Bách Đồ ôm nồi cháo, đần mặt đứng trước cửa, thầm nghĩ muốn xuyên không quay về buổi sáng tự tay chém chết tên não chập mạch là mình, cái này không phải để đối phó Lương Tỳ, rõ ràng là tự mình hại mình mà.
Lương Tỳ đôi mắt trông mong nhìn cậu nói:
"Cậu cho tôi vào rồi nói được không? Bị hàng xóm nhìn thấy cũng không hay."
Bách Đồ lui lại mở cửa, miễn cưỡng cho anh tiến vào.
Lương Tỳ nhìn xung quanh một vòng, cao hứng càng lúc càng tăng, bởi vì quá hưng phấn quá khẩn trương nên mặt gần như đỏ lên.
Lần đầu tiên giúp cậu dắt Cầu Cầu đi dạo đã vào một lần, nhưng lần đó Bách Đồ không ở nhà, lần này mới xem như chân chính từng bước trèo lên.
Cầu Cầu hướng về phía anh dùng sức vẫy đuôi, đôi mắt nhỏ tỏa sáng, thân hình lắc lắc vui vẻ, đây chính là papa Elise!
Bách Đồ trở tay đóng cửa chậm chạp, vốn ngủ không đủ đầu óc đã ngổn ngang tứ bề, giờ lại thêm chuyện tệ hại gì đây?
Lương Tỳ cúi người chủ động đổi dép lê, cố gắng bắt chuyện:
"Cậu không thuê người làm, sàn nhà lại sạch như vậy, mỗi ngày đều tự lau sao?"
Bách Đồ cảm giác thập phần hỗn loạn, giọng buồn bực đáp: Ừ, tự lau.
Cậu đi vào nhà bếp, đem nồi đất đặt trên bàn cơm, tâm tư không ngừng xoay chuyển, kế tiếp làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn.
Lương Tỳ đổi giày xong, nhìn bóng lưng Bách Đồ, trong đầu póc póc póc xuất hiện bong bóng hồng nhạt, hoàn toàn giống như một thiếu nữ hồi xuân rốt cục cũng theo đuổi được nam thần của mình.
Bách Đồ đang cố gắng tìm cách giải quyết, thình lình sau lưng nóng lên, một đôi tay từ sau lưng vòng ngang hông cậu.
Cậu mặt tối sầm, lập tức muốn hất đôi tay kia ra, nhưng nhanh chóng nhớ tới Lương Tỳ đang bị thương, không dám đụng vào anh, gắt gỏng nói:
"Anh buông ra! Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Lương Tỳ nhỏ giọng nói:
"Cậu để cho tôi ôm một chút thôi, bằng không thì tôi cảm thấy giống như đang nằm mơ."
Hơi thở nóng của anh phả lên phần gáy Bách Đồ khiến cậu cả người cứng ngắc, giương mắt nhìn mặt kính đối diện trên tủ lạnh, ở phía sau cậu, vẻ mặt Lương Tỳ thần sắc mê luyến, có phần thỏa mãn, có phần khẩn trương, còn có chút lo lắng không yên.
Bách Đồ chỉ cảm thấy ngực bị hung hăng đâm một nhát, đã quá lâu không có ai biểu hiện rõ ràng tâm ý đối với cậu như vậy.
Lương Tỳ sợ cậu giận, cũng không dám ôm quá lâu liền buông, một lần nữa đem tay trái treo lên cổ lại, có chút xấu hổ nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!