Phạm Tiểu Vũ choáng váng rồi, cảm giác mình đã phát hiện ra chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Lương Tỳ cũng không dắt nó đi dạo nữa, đi theo Bách Đồ lên lầu, trong lúc chờ thang máy nhìn chằm chằm vào túi thuốc trong tay Bách Đồ, nhíu mày hỏi:
"Cậu bị bệnh sao? Một đống thuốc, là thuốc gì vậy?"
Nếu là lúc trước, Bách Đồ đại khái có thể trực tiếp lên lầu không thèm nhìn anh, nhưng hôm nay vừa nợ nhân tình người ta, cậu cũng không thể không biết xấu hổ, đành đáp:
"Dạ dày có chút không thoải mái, không có gì nghiêm trọng."
Lương Tỳ lại mắt sắc nhìn thấy lỗ kim trên mu bàn tay cậu, có chút sốt ruột nói:
"Đã truyền nước biển rồi mà còn nói không sao? Khó trách cậu nói tạm thời không về được, lúc tôi gọi điện cho cậu, có phải cậu đang ở bệnh viện không?"
Bách Đồ nhận ý tốt của anh một cách rất mất tự nhiên, ngữ khí cũng rất xấu hổ:
"Truyền dịch xong là khỏe rồi, không có việc gì."
Lương Tỳ không dấu được vẻ đau lòng, lầm bầm nói:
"Đã truyền nước biển rồi còn nói không nghiêm trọng, còn nói với tôi không sao, cậu nói xem cậu lớn như thế rồi, sao lại giống như một đứa con nít."
Bách Đồ: …
Cậu triệt để không biết nên nói cái gì cho phải, thời điểm không để ý tới Lương Tỳ thì không cảm thấy gì, dù sao Lương Tỳ lầm bầm lầu bầu cậu đều giả bộ không nghe thấy, hiện tại đáp lời, Lương Tỳ thuận theo cán leo lên thân mật nhiệt tình, khiến cho toàn thân cậu không được tự nhiên.
Thang máy đi lên.
Lương Tỳ kiên nhẫn nói:
"Hình như cậu không có thuê người tới nấu cơm, bác gái tôi thuê nấu cơm không tệ, buổi tối giúp cậu nấu chút cháo nha? Dạ dày không khỏe ăn cháo rất tốt."
Bách Đồ tiếp tục lúng túng nói:
"… Không cần, tôi giảm cân, buổi tối không thể ăn."
Giảm cân? Lương Tỳ có chút nghi hoặc, từ trên xuống dưới nhìn ba vòng của cậu, chép miệng hai cái, nói,
"Không cần phải giảm cân, tôi thấy rất được mà."
Bách Đồ bị anh nhìn toàn thân cứng ngắc, hận thang máy không thể biến thành hỏa tiễn, trong nháy mắt có thể đến tầng 19, lời ít ý nhiều đáp:
"Nhận một bộ phim, phải giảm cân."
"Vì công việc sao, đã hiểu."
Lương Tỳ nói,
"Cậu cũng đâu phải không nổi tiếng, sao lại nhận vai cực khổ như vậy? Nhận rồi sinh bệnh đủ thứ."
Bách Đồ hàm hồ nói:
"Vất vả một chút, luôn được hồi báo."
Lương Tỳ chớp mắt mấy cái, nói:
"Tôi xem tin tức rồi, là điện ảnh hợp tác cùng HongKong? Trong đó nói có thể lần này cậu sẽ đột phá hình tượng, một lần nữa tạo ra tác phẩm kinh điển." Anh nói rất trơn tru, hiển nhiên không phải chỉ xem một lần.
Bách Đồ đối với những lời này có chút phản cảm, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!