Cầu Cầu được Bách Đồ giáo dục vô cùng tốt, nó cho tới bây giờ đều không đi vệ sinh trong nhà, có đôi khi do nguyên nhân thời tiết hoặc là Bách Đồ đột xuất có việc, thật sự không có cách dẫn nó ra ngoài, nó có thể nghẹn chết một ngày không đi tiểu, hai cái chân kẹp lấy đuôi, bước đi so với bình thường chậm hơn gấp bội, thành thật mà nói là vô cùng đáng thương.
Bách Đồ tối hôm qua bị đau bao tử nên trực tiếp kêu Phạm Tiểu Vũ đưa cậu tới bệnh viện, không có nói với bác gái lầu trên. Lát nữa cậu còn phải từ bệnh viện sang studio chụp hình, càng không thời gian về nhà chăm Cầu Cầu.
Nói thật, cậu một chút cũng không muốn để Lương Tỳ giúp, nhưng bây giờ mới sáng sớm còn chưa tới 7 giờ, cũng không tìm ra người thích hợp, nhờ Lương Tỳ giúp đỡ, thật sự là không còn cách nào khác.
Lương Tỳ ở đầu bên kia điện thoại vui rạo rực nói:
"Đương nhiên không thành vấn đề, có cần cho nó ăn luôn không? Cậu buổi chiều có về không? Nếu không thì để tôi bao hết buổi chiều luôn?"
Bách Đồ có chút xấu hổ, nói:
"Không cần cho ăn, nó chỉ ăn cơm chiều, tôi buổi chiều có thể trở về, làm phiền anh rồi."
Lương Tỳ vội hỏi:
"Không phiền không phiền, cái kia, mật mã nhà cậu số mấy?"
Bách Đồ nói mật mã cửa cho anh biết, lại nói:
"Túi nilon và bô tiểu của nó để ở trong hộc kệ giày, Cầu Cầu buổi sáng sẽ đi nặng, anh giúp nó dọn bỏ vào trong thùng rác… làm phiền anh."
Lương Tỳ thấy cậu khách khí như vậy làm anh có chút hụt hẫng, nói:
"Nếu cậu thật sự cảm thấy lần này phiền đến tôi, thì sau này đừng không để ý tới tôi nữa."
Bách Đồ: …
Không khí đối thoại bỗng nhiên đổi hướng, cậu bắt đầu thấy hối hận, thà cậu để cho Cầu Cầu nghẹn một ngày còn hơn là nhờ Lương Tỳ tới rồi lại bị trêu chọc.
Nhưng đã muộn rồi.
Trong loa truyền tới tiếng bấm mật mã tích tích tích, Lương Tỳ vui sướng nói:
"Tôi vào nhà cậu rồi!"
Bách Đồ: …
Lương Tỳ trêu Cầu Cầu mấy cái, lại nói:
"Tôi hiện tại không còn sợ chó nữa rồi, thật sự là nhờ có cậu và Cầu Cầu. Người ta hay nói yêu một người có thể thay đổi cả bản thân, câu nói này thật có đạo lý."
Bách Đồ: …
Lương Tỳ ai nha một tiếng:
"Dép lê của cậu với tôi giống y chang a, xem ra thẩm mỹ của hai ta rất giống nhau đó, tôi nói tôi và cậu đều đẹp thế mà."
Phạm Tiểu Vũ trơ mắt nhìn mặt Bách Đồ chuyển màu như xưởng nhuộm, lúc thì xanh lúc thì trắng, cuối cùng giống như không thể nhịn được nữa cúp điện thoại, ném điện thoại trả lại cho cô, nói:
"Sau này không có chuyện gì đừng tùy tiện cho số người lạ."
Phạm Tiểu Vũ vô tội nói:
"Không cho số tôi, chẳng lẽ trực tiếp cho số anh?"
Bách Đồ bị cô làm nghẹn họng càng tức giận, xụ mặt không nói chuyện, bực dọc thay quần áo bệnh nhân, động tác mạnh bạo, hoàn toàn không giống như người bị giày vò suốt đêm qua.
Bọn họ rời khỏi bệnh viện, trực tiếp đến studio đã hẹn với tạp chí thời trang kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!