Hôm sau, Bách Đồ gọi cho Chu Niệm Sâm, nói cậu đồng ý nhận bộ phim kia.
Chu Niệm Sâm đương nhiên rất cao hứng, nói những giao ước của bộ phim này xong, hắn do dự chốc lát hỏi:
"Buổi tối cậu có rãnh không? Cùng đi ăn một bữa đi."
Bách Đồ máy móc hỏi: Có chuyện gì?
Chu Niệm Sâm xoay bút máy trong tay, mịt mờ nói:
"Chúng ta đã lâu rồi không đi ăn cùng nhau."
Bách Đồ trầm mặc.
Tâm tình Chu Niệm Sâm giờ phút này giống như năm đó thổ lộ với Bách Đồ, vừa khẩn trương vừa tràn ngập chờ mong, thanh âm hắn rất nhẹ, nói:
"Tôi tan tầm xong tới đón cậu, được không?"
Bách Đồ ở trong điện thoại ngữ khí vô cùng nguội lạnh:
"Nếu như không có liên quan tới công việc, tôi không rảnh." Sau đó cúp điện thoại.
Động tác Chu Niệm Sâm xoay bút đột ngột dừng lại, cả khuôn mặt biến đen. Hắn thật vất vả mới thuyết phục được chính mình xuống nước một lần, lại gặp phải tro tàn mất mặt như vậy.
Bách Đồ ở trong nhà cả ngày, lúc nhá nhem tối mới dẫn Cầu Cầu đi ra ngoài, ở trong thang máy lại gặp hàng xóm mới, còn có sủng vật mới của hàng xóm.
Ngày hôm qua cậu và Lương Tỳ gặp mặt một lần, lúc ấy Lương Tỳ bị Cầu Cầu dọa sợ tới mức hồn vía lên mây, Bách Đồ vẫn còn nhớ rất rõ.
Kết quả hôm nay, trong tay Lương Tỳ lại dắt theo một chú chó sư tử.
Cầu Cầu hoàn toàn xứng đáng là đấng nam nhi trong khuyển giới từ trước đến nay, mắt lập tức sáng ngời, hai cái lỗ tai nhỏ dựng thẳng lên, hoàn toàn không giữ nó được, nếu như không phải Bách Đồ lúc chờ thang máy cuộn dây ngắn lại, nó nhất định sẽ nhào tới.
Lương Tỳ vẫn có chút sợ Cầu Cầu, cảnh giác đề phòng đứng dán ở trong góc thang máy, anh nhìn chú chó đang vẫy đuôi kia, bày ra vẻ mặt bình tĩnh.
Cầu Cầu kích động muốn đi giao lưu bạn mới, giãy giãy mấy cái lại không nhào tới được, ngồi ở bên chân Bách Đồ, gấp đến độ kêu hừ hừ, một cái chân trước nâng lên cong lại giữa không trung, như đang chào hỏi chú chó sư tử mới kia.
Bách Đồ vẫn không liếc mắt nhìn Lương Tỳ, nhưng nhịn không được liếc nhìn chú chó kia vài lần, nó và Cầu Cầu lớn lên cơ hồ giống nhau như đúc, chi là hơi nhỏ một chút, thân thể tròn vo, cũng mập như quả bóng.
Lương Tỳ chú ý tới điểm này, chủ động giới thiệu:
"Nó gọi là Elise, tôi hôm nay vừa dẫn nó về."
Bách Đồ không lên tiếng.
Lương Tỳ không ngừng cố gắng nói:
"Nó là con gái, hơn một tuổi."
Cầu Cầu ngẩng mặt lên nhìn anh, hình như có nghe hiểu.
Lương Tỳ nhận lấy ánh mắt cổ vũ đến từ Cầu Cầu, tiếp tục nói:
"Nó là thuần huyết đó, cũng chưa từng giao phối đâu."
Cầu Cầu và Elise mắt đối mắt nhìn nhau.
Thang máy đã đến lầu một, Bách Đồ kéo Cầu Cầu đi ra ngoài trước, Lương Tỳ vội vàng đuổi theo sau, Elise lại đi không nhanh không chậm, Lương Tỳ cũng không dám dùng sức kéo nó, Cầu Cầu mất đi nó dường như không nỡ bước tiếp, nhờ vậy Bách Đồ mới không có bỏ xa Lương Tỳ và Elise phía sau.
Lương Tỳ đi sau lưng Bách Đồ, nhịn không được nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!