Lương Tỳ từ lúc bước vào cửa, đã nhận ra bóng lưng Bách Đồ.
Anh hôm nay vừa chuyển nhà, vốn cho rằng ít nhất phải vượt qua một ngày rưỡi, mới có cơ hội cùng Bách Đồ Vô tình gặp được, không ngờ rằng còn chưa chính thức bước vào cửa nhà mới, đã ở đây gặp được người.
Anh có chút hưng phấn lại có chút khẩn trương, trong đầu đầy cân nhắc phải mở miệng chào hỏi như thế nào mới phù hợp, chưa gì Vương Siêu đến giúp anh dọn nhà mới đã nhảy ra một câu như vậy.
Lương Tỳ lúc trước kia cũng nghe ngóng được, Bách Đồ nuôi con trai, là một chú chó sư tử màu trắng sữa béo mập tên Cầu Cầu.
Bây giờ thấy, quả thật là mập như trái bóng.
Đúng lúc thang máy đến đinh một tiếng cửa mở ra, mấy người trẻ tuổi đi vào, Lương Tỳ đi cuối cùng, trực tiếp đá Vương Siêu miệng tiện một cước vào trong thang máy, trợn mắt nói xạo:
"Đủ người rồi, các người lên trước đi, chúng tôi đi sau."
Trong thang máy mọi người vẻ mặt mờ mịt nhìn Lương đại thiếu gia, ngược lại cô gái lúc trước khen Cầu Cầu đẹp trai cơ linh bấm nút đóng cửa thang máy.
Cửa chậm rãi khép lại, Vương Siêu nhìn chú chó sư tử nghệch đầu, thấy thang máy sắp đóng lại, quay đầu nhìn chủ nhân của nó.
Vương Siêu mở to hai mắt nói:
"A!? Đây không phải là…"
Nửa câu sau bị biến mất trong thang máy.
Lương Tỳ có hơi kích động, mặt dày đối diện Bách Đồ nói:
"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy."
Bách Đồ cúi người, tay đặt trên đầu Cầu Cầu xoa tới xoa lui, hoàn toàn không có ý tứ nói chuyện cùng anh.
Lương Tỳ khoa chân múa tay chỉ chỉ lên trên, nói:
"Tôi ở lầu 22, căn số 2202."
Bách Đồ vẫn không lên tiếng.
Lương Tỳ kiên nhẫn nói:
"Cậu ở tầng 19 phải không? Không có chuyện gì tôi tới tìm cậu chơi…"
Bách Đồ đứng dậy.
Thân thể Lương Tỳ lập tức căng cứng, cảm giác trái tim sắp theo cổ họng nhảy ra ngoài.
Bách Đồ bước một bước dài tới phía trước, chìa tay bấm nút đi lên cửa thang máy. Cầu Cầu cũng bước lên phía trước theo cậu, phốc một cái chồm lên đùi Lương Tỳ ngửi ngửi.
Lương Tỳ vèo một phát toàn bộ lưng áp vào trên tường, bộ dáng thập phần hoảng sợ.
Bách Đồ: …
Cầu Cầu ngẩng đầu nhìn Lương Tỳ, cái đuôi đong đưa nịnh nọt.
Lương Tỳ lại một chút cử động cũng không dám, giống như cầu cứu nhìn về phía Bách Đồ. Anh khi còn nhỏ từng bị chó dữ cắn, để lại di chứng sợ chó, nhìn xa xa thì không có việc gì, nhưng như Cầu Cầu hít hít hà hà ngửi anh, một phút thôi cũng có thể dọa anh tiểu ra quần.
Bách Đồ đem mặt xoay qua một bên, giả bộ không phát hiện.
Thang máy rất nhanh lại xuống, Bách Đồ kéo Cầu Cầu đi vào, Cầu Cầu vừa vào cửa đã xoay người lại, như đang nghênh đón bằng hữu mới, nhiệt tình nhìn Lương Tỳ, cái đuôi lắc càng hăng hái.
Lương Tỳ ở ngoài cửa do dự không vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!