Chu Niệm Sâm vốn muốn tiếp tục giả trang bình tĩnh vô sự, đem sóng gió mấy ngày hôm trước vì La Kính tạo nên tạm thời gạt đi, nhưng xem tình hình hiện tại, tựa hồ rất không có khả năng.
Tâm lý của hắn bây giờ có chút mâu thuẫn, biết rõ miệng vết thương cậu đã được kết vảy, hắn không nên lại xé mở nó, nhưng nghĩ lại, nào có nhanh như vậy? Điều này nói rõ là hắn bị coi thường.
Nhưng đồng thời hắn cũng không thấy hối hận, biểu hiện này của Bách Đồ tối thiểu nói rõ hơn bốn năm nay, không phải chỉ có mình hắn không buông được đoạn tình cảm kia.
Giả bộ gió êm sóng lặng hợp tác đã nhiều năm, Chu Niệm Sâm luôn cảm thấy trống trải, ngược lại khi La Kính xuất hiện gõ tỉnh hắn, hắn lại bịt tai trộm chuông, Bách Đồ sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi hắn, cách xa hắn, hắn rốt cuộc không thể kéo người trở lại.
Hắn chỉ mới tưởng tượng thoáng qua, đã cảm giác mình muốn nổi điên.
Nhưng bảo hắn hạ mình đi dỗ Bách Đồ hồi tâm chuyển ý, hắn lại không làm được.
Năm đó hắn bắt cá hai tay bị Bách Đồ bắt gian ngay tại hiện trường, Bách Đồ một bên vừa khóc vừa mắng chửi hắn, hắn kỳ thật đã đau lòng lại hối hận, nhưng người mẫu nam kia đang đứng nhìn bên cạnh, hắn cứ thế một câu dỗ ngọt cũng không miễn cưỡng nói.
Chu Niệm Sâm cũng rất hiểu bản thân mình, hắn thực chất là một tiện nhân chết vì sĩ diện.
Hắn thu hồi tâm tư đã chạy xa, nói:
"Bách Đồ, cái tính tình này của cậu cũng nên sửa lại đi, cậu nhìn xem trong giới giải trí có ai giống cậu không? Không quan hệ giao lưu với đồng nghiệp, nhận phim còn chọn ba lấy bốn…"
Bách Đồ nhíu mày nói:
"Đừng có chụp cái mũ lớn đó cho tôi, nếu như tôi không kính nghiệp, đã sớm bị cái nghề này đào thải rồi, tôi là diễn viên, chỉ phụ trách diễn xuất, giao lưu quan hệ là anh chứ không phải tôi."
Cậu xem cậu.
Chu Niệm Sâm nói,
"Có thể đừng tranh cãi hay không? Với cái tính này của cậu, nếu không phải tôi giúp cậu chuẩn bị chu toàn, thì sao cậu có thể thoải mải phụ trách diễn xuất? Cậu nói câu này ra, sẽ khiến các diễn viên khác tức chết."
Bách Đồ nhấp môi, nói: "Không có ai phủ nhận anh là kim bài đại diện của tôi, anh không cần phải đổi biện pháp khoa trương bản thân mình lợi hại bao nhiêu. Những việc anh chuẩn bị cho tôi, chẳng lẽ không nên làm? Bằng không thì làm đại diện làm gì?
Theo lý thuyết tôi là kim chủ của anh, anh nói những câu này có biết xấu hổ hay không?
"Chu Niệm Sâm bị sặc nghẹn ngay ngực, nếu đổi lại là nghệ sĩ khác dưới trướng hắn, 100% hắn chắc chắn sẽ chửi đối phương"Cậu có muốn nổi nữa hay không!?"
Đối với Bách Đồ hắn lại không nói được, một là, Bách Đồ thật sự là nghệ sĩ nổi tiếng nhất dưới tay hắn, hai là, Bách Đồ mới không thèm để ý tới loại uy hiếp này của hắn.
Điểm này so với bất kỳ ai khác, Chu Niệm Sâm hiểu rõ nhất, Bách Đồ căn bản không quan tâm mình Hot hay không Hot.
Lúc cậu mới bắt đầu bước vào giới giải trí cũng không phải là vì danh hay vì lợi, nếu ngày nào đó thực sự không còn Hot, không còn hứng thú diễn xuất nữa, đoán chừng sẽ không cần suy nghĩ mà lập tức lui giới.
Chu Niệm Sâm cảm giác sự lo lắng của mình bị coi thường, bên này phải cõng danh khí của Bách Đồ lên, bên kia còn phải dùng sức bợ lấy cậu, sợ cậu không nổi nữa.
"Không có việc gì thì tôi về."
Bách Đồ đứng dậy, ánh mắt lóe lên, cầm lấy kịch bản ở trên bàn, nói,
"Tôi cần suy nghĩ, sẽ nhanh chóng cho anh câu trả lời thuyết phục."
Chu Niệm Sâm có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Bách Đồ.
Bách Đồ liếc nhìn hắn một cái, nói:
"Không phải nói tôi hết thời sao? Hết thời rất thích hợp để tự sát."
Chu Niệm Sâm cười có chút bất đắc dĩ, Bách Đồ nổi đóa với hắn một trận, xem ra đã thả lỏng rồi.
Hắn thật tâm hy vọng Bách Đồ có thể lấy được một giải thưởng có trọng lượng, cho nên khi thấy kịch bản này, tuy đã cân nhắc đến việc có khả năng Bách Đồ không thích, nhưng vẫn đem về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!