Chương 2: (Vô Đề)

Con trai dì Vương tên là Tống Trình, hiện đang là sinh viên đại học.

Ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ là anh đến nhà tôi nấu ăn, nấu xong lại về, tuyệt đối không nán lại thêm chút nào.

Giao dịch này thật sự không tệ, một mối quan hệ lao động rất rõ ràng.

Thỉnh thoảng tôi còn có thể ngắm chút nhan sắc của anh, ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.

Nhưng con người anh lại rất ít nói, mấy ngày liền chỉ có tôi là được ăn uống thoả mãn, chứ số câu nói giữa tôi và anh còn chưa đếm được trên đầu ngón tay.

Cho đến một tuần sau, khi bạn bè thời cấp ba tổ chức một buổi họp lớp.

Tôi trang điểm ăn mặc xinh đẹp, sáu giờ chiều đã lên đường.

Toàn là đám bạn trẻ mười bảy, mười tám tuổi, vừa ham chơi vừa biết chơi.

Chúng tôi ăn uống xong thì kéo nhau đi chơi ở khu trò chơi, mười giờ tối lại chuyển sang karaoke.

Có người thấy chỉ hát không thì nhàm, lại gọi thêm mấy chai rượu để chơi xúc xắc và đánh tú lơ khơ (phỏm).

Vận may của tôi thì cực tệ, đã đánh bạc là thua.

Sau vài ván, trước mặt tôi đã rỗng không hai chai bia.

"Đào Đào, cậu… còn cố được không?"

Cô bạn thân lại gần ngăn tôi lại.

Tôi xua tay: "Không sao, ván sau chắc chắn sẽ thắng."

Nhìn vẻ mặt không đổi sắc của tôi, cậu ấy bán tín bán nghi.

Tôi đứng dậy: "Để tớ đi vệ sinh cái, rồi quay lại chiến thêm ba trăm hiệp."

Bước chân tôi vẫn rất vững, đi thẳng đến cửa phòng, rồi… ngã sấp mặt xuống.

Các bạn học vội vàng đỡ tôi nằm lại trên sofa, vẻ mặt đầy lo lắng và sốt sắng.

"Làm sao bây giờ?"

"Ai biết nhà cậu ấy ở đâu không?"

"Không biết đâu… À? Điện thoại của cậu ấy đang reo kìa."

Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi nằm trên ghế sofa, ý thức như kẻ lang thang dần trở về, loáng thoáng nghe thấy giọng của Tống Trình.

"Để tôi đến đón cô ấy."

Giọng anh trầm hơn bình thường.

Tôi cố gắng mở mắt nhìn, nhưng cảm giác trời đất xoay chuyển, rồi cảm nhận được l ai đó đỡ tôi lên, rồi cõng đi.

Tống Trình đã cõng tôi về nhà.

Khi tôi lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, thoáng thấy trên bàn trong phòng khách là những món ăn đã nguội lạnh từ bao giờ.

Lúc ấy tôi mới lờ mờ nhận ra, hình như mình đã quên nói với Tống Trình là tối nay tôi đi họp lớp…

Chẳng lẽ người này nấu xong bữa cơm là đợi tôi cả tối luôn sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!