Tống Trình kể những lời này với giọng điệu bình tĩnh, không có quá nhiều biến động.
Nhưng tôi nghe xong lại không nhịn được mà đỏ mặt.
Thì ra, anh biết tôi từ rất sớm rồi…
Tống Trình nhìn quyển sổ tay: "Khi đó không nói rõ thân phận với em, xin lỗi."
"Em… không sao đâu…"
Tôi khẽ đáp.
Tống Trình khẽ mỉm cười.
Anh không thường cười, nhưng mỗi khi cười lên trông rất đẹp. Khóe môi sẽ hiện ra lúm đồng tiền, khiến người khác không thể không sa vào.
Tôi chớp mắt, hắng giọng một chút.
"Anh từng nói, khi nào em có người mình thích, giao dịch giữa chúng ta sẽ hết hiệu lực, phải không?"
Tống Trình ngẩn người, nụ cười nơi khóe môi anh dần phai đi, hồi lâu sau, anh chỉ khẽ "Ừm" một tiếng.
"Em hiện đã có người mình thích rồi."
Tôi nói: "Vậy nên, Tống Trình, anh không thể làm bạn trai giả của em nữa."
"Anh biết rồi."
Tống Trình mỉm cười nhẹ: "Ngay từ đầu đã nói rõ mà."
"Có cần anh giải thích với cậu ấy không? Lỡ đâu cậu ấy hiểu lầm…"
Tôi cắt ngang lời anh: "Em còn chưa nói hết."
Tống Trình im lặng, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi chống cằm, mở to mắt không chớp mà nhìn anh.
"Tống Trình, anh có thể làm bạn trai của em không?"
"Không phải là giả, mà là thật."
Tống Trình hít một hơi, trong mắt anh những cảm xúc phức tạp đột nhiên tan biến hết.
Dù mặt tôi dày đến đâu, cũng bị ánh mắt anh nhìn làm cho hơi ngượng.
"Phải suy nghĩ lâu vậy sao?"
Tôi nghiến răng: "Anh như vậy khiến em mất mặt lắm."
"Lâm Đào, em có thể rút lại lời vừa rồi không?"
Tôi ngơ ngác: "Hả?"
Đây là từ chối sao?
Đây là kết quả mà tôi không ngờ tới, nhất thời tôi sững sờ.
Tống Trình mỉm cười, đưa tay ra trước mặt tôi: "Nếu có lời tỏ tình, cũng phải để anh tỏ tình trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!