Chương 20: Ngoại Truyện

Tôi đã thích thầm một cô gái được mấy năm.

Chúng tôi gặp nhau từ khi còn nhỏ, tôi biết cô ấy nhờ em họ của tôi.

Cô ấy tên là Lâm Tang Vãn, là một cô gái vô cùng đáng yêu, lúc còn bé có hơi mập mạp nhưng khuôn mặt rất có nét, luôn thích đuổi theo sau tôi gọi "anh Ôn Kỳ".

Ban đầu tôi cũng chỉ bảo vệ cô ấy như em gái mình, nhưng dần dần sự bảo vệ này lại chầm chậm thay đổi.

Không biết từ bao giờ mà cô bé suốt ngày chạy theo tôi bỗng nhiên đã lớn đến vậy.

Mà hình như tôi cũng không còn coi cô ấy chỉ đơn giản như em gái nữa, nhưng trước khi tôi còn chưa nhận ra vấn đề này thì cô ấy đột nhiên chạy đến tỏ tình với tôi.

Đời này tôi cũng không dám quên cảnh ngày hôm đó.

Khi đó là lúc hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà rơi vào lông mày khóe mắt cô ấy, xinh đẹp đến khó tin.

Cô gái nhỏ lúc ấy có dáng người thon gầy, làn da trắng nõn, mái tóc đen cắt ngắn ngang tai, đôi mắt to sáng ngời, xinh xắn như một chú nai con đầy năng động.

Khiến người ta vừa liếc nhìn đã thấy trong lòng ngứa ngáy.

Cô ấy dùng đôi mắt ướt sũng nhìn tôi chằm chằm, thổ lộ vô cùng thẳng thắn:

"Anh Ôn Kỳ, chúng ta ở bên nhau đi.

"

Đã nhiều năm qua mà tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác đầy kinh hoàng và xúc động lúc đó.

Trong giây lát, đáy lòng tựa như một dây cung yên tĩnh bị người ta gạt một cái, tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập trong lồng ng. ực, nhảy loạn lên vô cùng rõ ràng.

Thế nhưng sau khi xúc động qua đi, tôi dần bình tĩnh lại.

Tôi cố tình làm mặt nghiêm túc để dọa cô ấy, muốn cô ấy yên tâm mà học tập, hơn nữa còn phạt cô ấy chạy ba cây số.

Từ khi còn nhỏ cô ấy đã chơi thể thao rất kém, bình thường chỉ chạy có tám trăm mét mà đã kêu trời trách đất rồi, nhưng lần đó cô ấy lại thật sự cắn răng chạy theo tôi.

Toàn bộ quãng đường tôi đều chạy cùng cô ấy.

Thật ra tôi cũng không hiểu tại sao hồi đó tôi lại nghiêm khắc với cô ấy như vậy.

Rõ ràng cô ấy là một cô gái nhỏ thích những thứ đẹp đẽ và làm nũng, nhưng tôi lại luôn yêu cầu khắt khe và ra tiêu chuẩn cao với cô ấy, bởi vì trong tiềm thức tôi luôn muốn giúp cô trở nên tốt hơn.

sau đó đứng ngang hàng với tôi, đợt đến lúc thích hợp thì thổ lộ với cô ấy rồi cùng sánh vai cạnh nhau.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, yêu cầu của tôi đối với chính bản thân mình còn nghiêm khắc hơn.

Có thể là do cách giáo dục của gia đình, từ nhỏ đến lớn tôi luôn tin tưởng và làm theo nguyên tắc "hạng nhất".

Tôi muốn mạnh mẽ trong mọi lĩnh vực, cố gắng đạt được hạng nhất trong mọi thứ.

Tôi mãi mãi là "con nhà người ta" trong mắt tất cả mọi người, sự xuất sắc của tôi khiến cho người ta vô cùng phẫn nộ.

Kể cả Tang Vãn.

Nhưng mỗi lần nghe thấy cô ấy dùng giọng điệu đầy oán giận khen tôi "lợi hại đúng là không phải con người", tâm trạng tôi đều rất tốt.

Sau đó tôi không nhịn được mà tiếp tục yêu cầu cô rất nghiêm khắc.

Tôi muốn giúp cô gái tôi thích ngày càng tốt hơn, dù chỉ một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!