Edit: Châu
Đợi đến lúc người của Đông cung tới giúp thì Gia Nhu mới yên tâm rời đi.
Gần cổng Minh Đức vẫn còn có chiến sự, đôi bên đang giằng co thì Quảng Lăng Vương dẫn binh đến, lúc bấy giờ Trần Triêu Ân mới chịu thua triệt để.
Lúc này, rất nhiều binh sĩ đang thu dọn tàn cuộc, đường cái hàng ngày vẫn luôn đông đúc thì giờ đây không một bóng người.
Dân chúng đều đóng chặt cửa ở trong nhà, sợ bị liên lụy.
Gia Nhu còn đang nghĩ về Thôi Thời Chiếu, cúi đầu bước đi, bất ngờ đụng phải một người.
Lý Diệp đi tìm Gia Nhu, thấy nàng mất hồn mất vía đi tới thì vội vã chạy về phía nàng.
Gia Nhu ngẩng đầu nhìn Lý Diệp, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khổ sở, lập tức ôm lấy chàng, thấy được thả lỏng hẳn.
"Nàng không chịu ở yên ở Ly Sơn, về thành làm gì?" Lý Diệp cúi xuống hỏi, "Nàng chẳng bao giờ chịu để lời ta trong lòng cả."
"Lang quân, ta vừa tới Viên Khâu." Gia Nhu buồn bã nói, "Thái tử không sao, nhưng anh họ thì…"
Lý Diệp giật mình, hỏi: "Anh ấy làm sao?"
"Tai hình như bị chấn động, bị thương, không nghe thấy gì nữa.
Tôn Tòng Chu đang đưa về trong thành chữa trị, thế nhưng ta lo anh ấy…" Gia Nhu không nói tiếp.
Lý Diệp vỗ lưng nàng trấn an: "Đừng lo, trình độ của Khai Dương hạng nhất đấy.
Huống chi anh họ bị thương khi bảo vệ Thái tử, Đông cung sẽ không bỏ mặc.
Chờ mọi chuyện yên ổn, ta với nàng sẽ đi thăm anh ấy.
Tối nay, nàng theo ta đi một chỗ."
Gia Nhu ngước mắt, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.
Buổi tối, được trong cung đồng ý, Lý Diệp đưa Gia Nhu vào nhà lao của bộ Hình.
Hôm nay nhà lao các nơi đều kín chỗ, phạm nhân phải giải đến cả nhà lao của huyện Trường An và huyện Vạn Niên.
Riêng nhà lao bộ Hình thì trái lại, vì chỉ giam giữ mấy trọng phạm, nên có vẻ hơi vắng vẻ.
Gia Nhu đoán được Lý Diệp muốn dẫn nàng đi gặp ai, nhưng đến lúc theo quản ngục đến nhà giam phía trước, nhìn thấy người bên trong thì nàng vẫn sửng sốt một chút.
Quản ngục mở cửa nhà giam, đưa cái khay có rượu và thức ăn trên tay cho Lý Diệp, rồi không nói gì đi ra.
Lý Mô ngồi trên đống cỏ, tóc dài rối tung, mặc quần áo tù.
Trên tường có một cửa sổ ở vị trí rất cao, bên ngoài có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, chiếu ra ánh sáng còn sáng hơn ngọn nến nhỏ xíu ở trên chiếc bàn thấp.
Nghe thấy tiếng động, Lý Mô cũng không nhúc nhích, cứ ngồi như vậy.
Gia Nhu theo sau Lý Diệp đi vào, Lý Diệp đặt khay lên bàn thấp, nhất thời không biết mở lời thế nào.
Người này chính là cha đẻ của chàng, nhưng hai người gặp mặt chưa tới ba lần, đừng nói tới có bất kỳ cảm tình nào.
Chẳng qua trong người chàng có dòng máu của người này.
Liên quan như thế, cho nên chàng phải đến đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!