Tẩu tẩu xuất thân từ thế gia dòng dõi y thuật, y thuật cao minh, ta đỡ nàng lên xe ngựa, lại đưa cho nàng những dược liệu và đồ bổ dưỡng ta mang đến, có ích cho cả nàng và hài tử.
Lúc này mới xuống xe, đeo lên xiềng xích, trở lại phía sau ca ca.
Đoàn người tiếp tục lên đường, ca ca ta quay đầu lại thở dài: 「Muội sao lại ngốc nghếch đến vậy?」
Mẫu thân ta ngày thường là một người vô cùng kiên nghị, vậy mà giờ đây cũng không kìm được mà rơi lệ.
「Vãn Thanh, là phụ mẫu đã liên lụy đến con.」
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Phụ thân ta lại càng không ngừng ngoái đầu nhìn lại: 「Thanh nha đầu, quay về đi, phụ mẫu biết lòng hiếu thảo của con rồi, nhưng lưu đày đâu phải chuyện đùa.」
「Con nên về Trịnh gia sống những ngày tháng yên ổn, chứ không phải cùng chúng ta quay lại Mạc Bắc chịu khổ mới đúng chứ!」
Ta đón nhận ánh mắt quan tâm lại đau thương của ba người thân thích ruột thịt, khẽ nói:
「Phụ thân, mẫu thân, Trịnh gia chưa bao giờ coi con là con gái, Trịnh Tuyết Đồng trở về rồi, trong cái nhà đó lại càng không có chỗ cho con dung thân nữa.」
Ta ở Trịnh gia từ nhỏ đã không được sủng ái.
Lưu ma ma nói với ta, là bởi vì ta sinh ra trên đường dưỡng phụ bị biếm quan, điều kiện trạm dịch không tốt lại khiến dưỡng mẫu chịu nhiều khổ sở.
Vậy nên bọn họ mới đối đãi với ta không thân thiết bằng tiểu muội và tiểu đệ.
Thời điểm đó, dưỡng phụ chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé ở một huyện hẻo lánh Mạc Bắc, mỗi tháng bổng lộc cộng lại cũng chỉ vừa đủ cho cả nhà ăn uống sinh hoạt.
Nhưng dưỡng mẫu thân thể vốn yếu nhược, tiểu muội lại còn nhỏ tuổi, riêng tiền thuốc thang đã là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Dưỡng phụ lại tự cam tự bi, những ngày không phải đến nha môn liền thu mình trong thư phòng thương xuân tiếc thu.
Ta bất đắc dĩ, chỉ đành ra ngoài tìm đường kiếm tiền.
Danh hiệu thiên kim huyện lệnh nói ra chẳng đáng giá bao nhiêu, mà ràng buộc lại lắm.
May mắn thay, ta tuổi còn nhỏ, nhưng lại trời sinh thần lực, theo đám thợ săn lên núi săn thú cũng thu hoạch được không ít.
Còn ngoài ý muốn bắt được một tên gian tế người Tiên Bi, khiến dưỡng phụ lập được công lao.
Sau này dưỡng phụ nhờ chuyện này mà được cấp trên khen thưởng, lại lần nữa phấn chấn tinh thần.
Ta tuổi tác càng lớn, cũng không còn chỉ thỏa mãn với việc săn thú nữa, mà bắt đầu mở cửa làm ăn buôn bán.
Ta kể lại cặn kẽ, ban đầu chỉ là lông thú, dược liệu, cùng thổ sản Mạc Bắc, sau còn gây dựng được cả thương hành, có đội xe riêng.
Ta vừa dứt lời, phụ thân và ca ca đều trầm mặc hồi lâu.
Mẫu thân gian nan nắm lấy tay ta, vuốt ve lớp chai mỏng trên lòng bàn tay ta, giọng điệu đầy căm hận:
"Đồ súc sinh không bằng cầm thú!"
"Đã tráo đổi đứa con gái bảo bối của ta đi chịu khổ suốt mười bảy năm ròng rã, còn ta lại thay chúng nuông chiều con ranh ăn cắp kia bấy nhiêu năm."
Ca ca vành mắt đỏ hoe, khàn giọng hỏi ta:
"Vãn Thanh, muội sớm đã nghi ngờ rồi, đúng không?"
Ta gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!