2
Khuôn mặt già nua của Trịnh đại nhân từ đỏ chuyển sang xanh, rồi từ xanh lại biến thành đen kịt.
Toàn thân ông ta run rẩy, chỉ thẳng vào mặt ta, ngươi ngươi nửa ngày trời cũng không thốt nên lời.
Xem ra kẻ này vẫn còn biết chút hổ thẹn.
Chỉ có Trịnh Tễ Ninh vốn chẳng hay biết gì, vẫn hùng hổ xông lên bênh vực phụ mẫu và trưởng tỷ vừa tìm về.
「Trịnh Vãn Thanh!
Sao tỷ dám ăn nói với phụ mẫu như vậy hả?」
「Đã nói rồi, năm xưa tỷ và tỷ tỷ Tuyết Đồng bị tráo đổi, là do bà mụ sơ suất, chẳng liên quan gì đến phụ mẫu cả!」
Trịnh Tuyết Đồng khẽ kéo tay áo hắn, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng khuyên nhủ: 「Tiểu đệ, thôi đi.」
Trịnh đại nhân trừng mắt nhìn ta: 「Ngươi thật sự muốn đi theo người nhà họ Tần sao?」
Ta gật đầu: 「Đúng vậy.」
「Được, được lắm! Đến lúc đó, ngươi đừng có mà khóc lóc van xin ta đấy!」
Trịnh đại nhân phất tay áo bỏ đi.
Ta cũng xoay người bước đi.
「Vãn Thanh!」
Trịnh phu nhân lại gọi ta: 「Nếu con chịu cúi đầu, nhún mình một chút, ta sẽ thuyết phục lão gia thu nhận con làm nghĩa nữ, con cũng chẳng cần phải đến Mạc Bắc chịu khổ nữa.」
「Đa tạ bá mẫu, nhưng không cần đâu ạ.」
Dứt lời, ta chẳng hề ngoảnh đầu nhìn lại mà bước đi.
Đi được vài bước, mới nghe thấy Trịnh phu nhân run giọng: 「Con… con vừa gọi ta là gì? Bá mẫu?」
Trịnh Tễ Ninh đuổi theo ra: 「Trịnh Vãn Thanh! Tỷ quay lại đây cho ta!」
Chân hắn ngắn ngủn, đuổi không kịp ta, ta vừa đi vừa vẫy tay về phía hắn.
「Ta họ Tần, không họ Trịnh!」
Ta vội vã thúc ngựa xe đuổi theo đoàn người nhà họ Tần đã sớm rời khỏi thành.
Ra khỏi Thượng Kinh Thành chưa đầy mười dặm, ta đã thấy đoàn người lưu đày bị xích sắt xâu chuỗi thành một hàng dài dằng dặc.
Người nhà họ Tần đi ở phía trước.
Tráng hán cao tám thước dẫn đầu vừa thấy ta liền đỏ hoe mắt, hắn giận dữ nói: 「Đồ Trịnh Thế Hành đáng c.h.é. m ngàn đao kia, hắn đuổi con ra khỏi phủ rồi sao?」
Trịnh Thế Hành chính là dưỡng phụ của ta, ta nhảy xuống xe ngựa, cười đáp: 「Phụ thân, là do con tự nguyện đến đây.」
Phụ thân ta ngẩn người, Tần phu nhân khí chất anh hoa tú lệ phía sau hắn, tức giận quát lớn: 「Hồ đồ!」
「Con dù sao cũng là con ruột của chúng ta, nhưng con đã làm người nhà họ Trịnh mười bảy năm trời, vậy thì chính là con gái nhà họ Trịnh, chuyện nhà họ Tần chúng ta, đến lượt con xen vào làm gì?」
Ca ca ta cũng chẳng còn vẻ ôn nhuận như lần đầu gặp mặt, mà cau mày khuyên nhủ: 「Trịnh tiểu thư, lưu đày đâu phải trò đùa, xin mời trở về đi.」
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!